Mọi chuyện tưởng chừng như đã có kết cục sẵn thì mấy khẩu pháo trêи Vạn Niên cung hoạt động, bắn về phía 5 vị Hóa Thần đẩy lui bọn họ ra phía xa.
Giao lão và Kiều Nguyệt Nga có khoảng trống liền chạy, hắc hổ cũng cõng Tiêu Hạo chạy về, ba vị thiếu cung chủ cũng lần lượt chạy về, Trương Quang và nữ xác ướp cũng gấp rút đánh lui nguyên anh.
Khoảnh khắc này toàn bộ cao thủ còn mắc kẹt bên ngoài đều trở về Vạn Niên cung, khẩu pháo lại ngưng tụ bắn về phía đại quân tiên tộc.
"Quả nhiên thực lực của Vạn Niên cung còn khá kém."
Một cái hư ảnh của Hàn Vũ Thiên hiện lên ở trước mặt mọi người, đây là một đạo tàn hồn mà hắn lưu lại trước lúc tới Tây Quan, cứ tưởng sự chuẩn bị này của hắn là dư thừa, nhưng không nghĩ tới lại có tác dụng vào đúng thời điểm này.
"Một đạo tàn ảnh?"
Thanh niên Hóa Thần tức giận nhìn về phía Hàn Vũ Thiên, hắn biết là cái tàn ảnh trước mắt đã cản trở mình giết đám cường giả kia.
"Tiên giới ghé thăm Vạn Niên cung quả là vinh hạnh của ta."
Hàn Vũ Thiên cười cười chấp tay sau lưng vẻ mặt bình thản, lão thái bà ôm ngực quát:
"Giỏi thì kêu bản thể của ngươi ra đây, đừng có dùng mấy cái tàn ảnh quèn này."
Hàn Vũ Thiên bàn tay nâng lên pháp lực hội tụ, hắn dùng hai ngón tay rạch tới phía trước chém ra một vệt kiếm quang đánh bay lão thái bà kia.
Lão thái bà phun máu vết thương chồng chất, bốn vị Hóa Thần còn lại thì kinh sợ không thôi, Hàn Vũ Thiên chấp tay bình tĩnh nói:
"Tàn ảnh cũng đủ để đánh với các ngươi rồi."
— QUẢNG CÁO —
Hắn lại không chú ý tới đám người mà liếc mắt nhìn Mạch Liên nói:
"Ngươi lại dám sử dụng Vạn Niên Quang lần 2, sợ rằng mình không đủ mạng để chết sao?"
Mạch Liên nghe trách mắng chỉ biết cúi đầu, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh nói:
"Vượt qua tuyệt cảnh mới có thể gia tăng thực lực, mới có thể nhận được nhiều lĩnh ngộ hơn, nếu chỉ vì tuyệt cảnh nhỏ trước mắt mà đã dùng tới Vạn Niên Quang, thì ta cần trưởng lão các ngươi làm gì?"
Hắn trách mắng vài câu đã quay sang nhìn đám người Hóa Thần, khí tức tăng vọt pháp lực phiêu động trực tiếp bay thẳng lên.
Không nói hai lời đã đuổi tới với tốc độ kinh người, bàn tay lật lại đã xuất hiện một cái ngọn núi lơ lưng trong tay.
"Côn Lôn Hạ."
Ngọn núi phóng to tới cực đại đánh về phía một đám Hóa Thần, nếu nhìn kỹ lại thì chính là núi Côn Lôn mà tiên đạo xem là tiên địa của thế gian.
"Ngươi làm sao biết được Côn Lôn Sơn của bọn ta có hình dáng ra sao chứ?"
Thanh niên vừa kinh vừa sợ lập tức tế ra một món pháp bảo Đại Thừa tàn khuyết, là tàn khuyết chỉ sử dụng được một lần, nhưng nó đã ngăn được Côn Lôn Sơn hạ xuống.
Năm người thoát được một kiếp liền kinh sợ lui về sau không dám manh động, Hàn Vũ Thiên âm thâm cười cợt nói:
"Côn Lôn Sơn thì có gì