Bên trong chiến trường hỗn loạn, xuất hiện hai bóng đen một đuổi một chạy, Cao Lãng đối với Tô Vũ đã có ý quyết giết, hắn sao có thể bỏ qua.
Còn Tô Vũ bản thân đã mất đi tinh thần chiến đấu, hắn bây giờ chỉ muốn chạy thoát khỏi đây, nương nhờ lấy thế lực mới.
Đừng nhìn Tô Vũ cảnh giới là Linh Đan Cảnh bát trọng, nhưng hắn là một tên Luyện Dược Sư và Trù Sư, thực lực không thiên về chiến đấu, có thể đánh đến bao lâu chứ?
Cùng lắm chỉ ngang cơ với Cao Lãng hiện giờ mà thôi. Mất đi tinh thần chiến đấu, hắn còn yếu ớt hơn.
" Đi tìm Tiên Dược Đảo chủ, biết được nhi tử mình bị Cao Lãng giết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn." Tô Vũ trong lòng điên cuồng suy nghĩ.
Vụt...
Trước mặt Tô Vũ, xuất hiện lấy hai bóng người, chính là Vân Hi và A Lôi chờ đợi đã lâu, ý đồ ra tay ngăn cản.
" Cút..."
Tô Vũ giận quát lên một tiếng, trường đao trên tay mở ra, chém bay cả hai người.
Hổ Bào Trảm.
Vân Hi và A Lôi cảnh giới mới chỉ là Linh Đan Cảnh nhất trọng, bọn hắn tuy là thiên tài nhưng không phải loại quái vật như Cao Lãng, thế nên chỉ một đao đã bị đánh bay.
" Con mẹ nó."
Vân Hi tức giận bạo một câu chửi tục, hắn cảm thấy mình thật mất mặt, khi mà một đòn của đối phương cũng không đỡ được. Trong khi đó huynh đệ tốt của mình thì lại đuổi giết đối phương như chó.
" A Lôi..."
Khi mà Vân Hi và A Lôi mới vừa đứng vững bước chân muốn tiếp tục ngăn chặn, đã bị tiếng gọi sau lưng kêu lên.
Vân Hi liếc nhìn sau lưng mình, hiện lên vẻ mặt khó coi, lẩm bẩm:" Xui xẻo."
" Phải." A Lôi nhẹ giọng đồng ý.
Phía sau lưng bọn hắn, chính là đám người Linh Hoàng Tông, mà người vừa lên tiếng gọi, lại là A Phong với gương mặt giận dữ.
" Ca..." A Lôi đáp lại.
Bầu không khí giữa hai bên, có chút căng thẳng.
Sau khi đánh bay Vân Hi và A Lôi, Tô Vũ bước chân chậm một nhịp, đã khiến khoảng cách giữa hắn và Cao Lãng bị kéo lại, làm cho Cao Lãng vui mừng.
Chỉ là chợt trước mặt Cao Lãng, lại xuất hiện vật cản.
Tên Tần Minh không biết từ đâu xuất hiện chắn trước mặt Cao Lãng, vui vẻ chào hỏi:
" Cao Lãng công tử, chúng ta lại gặp mặt."
" Cút..."
Cao Lãng tức giận quát lại, tiện tay một kiếm chém ra, kiếm khí như hồng.
Cái lúc đang bận thế này, người quen hay không quen cũng xéo hết sang một bên.
Ầm...
Trước mặt Tần Minh xuất hiện một màn chắn trận pháp phòng thủ, ngăn chặn lấy kiếm khí của Cao Lãng, cả hai cái đều lập tức bị tan biến.
Tần Minh khẽ giật mình trong lòng, vì kiếm khí của Cao Lãng phá trận pháp của hắn mà khiếp sợ.
Cao Lãng cũng vì kiếm khí bị phá giải mà khẽ nhìn thêm Tần Mình vài lần, sau đó thoắt cái biến mất.
Tuy nhiên vì Cao Lãng con mắt đang tràn đầy sát khí, Tần Mình nhìn vào chỉ thấy như Cao Lãng đang cảnh cáo hắn, chứ không hề có chút thân thiện nào.
" Tên này thật vô lễ, để ta cho hắn một bài học." Sau lưng Tần Minh, một tên Trận Pháp Sư nói.
" Không cần. Người ta còn bận việc, thế nên không có thời gian nói chuyện với chúng ta, sau này sẽ còn dịp." Tần Minh giơ tay ngăn cản.
" Là thiếu chủ nhân từ." Tên Trận Pháp Sư cười nịnh.
Tần Minh cũng không vì thế mà vui vẻ, chỉ im lặng liếc nhìn khiến tên vừa nịnh nọt phải lạnh sống lưng.
" Ta cần kẻ biết làm việc, chứ không phải nịnh nọt vào ba lời sáo rỗng này." Tần Minh trầm giọng.
" Là... Thiếu chủ dạy phải." Tên Trận Pháp Sư hạ giọng.
Đến khi Tần Minh rời đi, mới lén lau đi mồ hôi lạnh.
" Triệu Cơ tiểu thư, chúng ta cứu viện chậm trễ, không khiến ngươi phải kinh động chứ?" Tần Minh cười nói.
" Công tử đến có chút chậm, phần lớn kẻ cầm đầu đã bị giải quyết." Triệu Cơ cười nói.
" Thi thể của hắn đâu?"
Tần Minh trầm giọng, đồng thời liếc sang nhìn tên Trận Pháp Sư bị khống chế kia vì mất đi chủ nhân mà đã sớm gục xuống, trở thành cái xác không hồn.
" Bên dưới đây."
Triệu Cơ bình tĩnh nói, chỉ vào cái hố sâu còn bốc cháy khét lẹt trước mặt.
Cái cột trụ mà Cao Lãng dựng lên đã sớm biến mất, dù sao đó cũng chỉ là do thuộc tính Bóng Tối của hắn biến thành, không thể duy trì vĩnh viễn được.
" Ta lấy thi thể của hắn đi, cùng với thi thể người của ta không có việc gì chứ?" Tần Minh khẽ hỏi.
" Tất nhiên có thể, chỉ cần để lại nhẫn trữ vật của hắn cho ta là được. Tuy đã đi đập nát bét, nhưng cũng là thi thể nhi tử Tiên Dược Đảo chủ, thân phận cao quý, xin hãy dùng cẩn thận." Triệu Cơ cười vui vẻ.
" Ha ha ha, sau đêm nay, Tiên Dược Đảo chủ còn giữ được cái chức này không, cũng là một vấn đề khó nói." Tần Minh cười to nói.
Triệu Cơ khẽ mỉm cười, ánh mắt di chuyển sang nhìn chỗ Cao Lãng và Tô Vũ biến mất.
Nàng thân phận mẫn cảm, vậy nên chỉ có thể ở đây lo liệu vấn đề của Tiên Dược Đảo. Thực lực nàng vốn giống như Vân Hi, đối phó Tô Vũ chỉ có nước bị ăn đánh thôi, vậy nên nàng liền không chủ động tham dự vào.
" Cục diện hiện nay như thế nào rồi?" Triệu Cơ hỏi.
" Đã sớm đánh được một nửa hòn đảo rồi, chỉ còn chờ giải quyết nốt vài kẻ gây sự thôi." Tần Minh đáp lại.
Người Tiên Dược Đảo nghĩ bản thân sống trong đảo an toàn đã quen, không hề có sự cảnh giác đối với việc bị tập kích thế này, nên tan rã rất nhanh.
Chỉ có đến khoảng thời gian này, bọn hắn mới kịp thời phản