Bàn giao xong nhiệm vụ, Tử Văn cười nói:" Chưa biết dùng hệ thống thì cứ từ từ mà học, ta còn rất nhiều thời gian."
Tịnh Hương vài ngày gần đây đã sớm được Tử Văn dạy cách làm quen với hệ thống cùng nhiệm vụ, nên nàng đã có thể đơn giản làm những bước đầu tiên.
Đọc kỹ kiểm tra nội dung nhiệm vụ, Tịnh Hương nói:" Bắt đầu học công thức."
Tách. . .
Một tiếng búng tay vang lên, trong nháy mắt hình ảnh trước mặt Tịnh Hương thay đổi, nàng đã chuyển vào bên trong thức hải của mình, vào trong căn phòng xinh đẹp đã được hắn sửa sang lại.
Hơi hốt hoảng nhìn thấy mình đang trong hình dạng hóa hình, Tịnh Hương khẽ thở ra một hơi.
Lần trước nàng dùng bản thể vào trong đây liền bị Tử Văn sờ loạn một trận khiến có bóng ma tâm lý, nàng bây giờ đúng là không dám lại gần hắn để hắn chạm vào.
Rõ là thức hải của mình lại bị người xâm nhập kiểm soát, Tịnh Hương thậm chí còn không có một chút khả năng phản kháng. Nàng đối với Tử Văn luôn có một sự sợ hãi theo bản năng.
" Để nấu được món ăn ưng ý, trước hết cũng phải biết hương vị của nó đã."
Tử Văn trên tay múc nước dùng trong nồi vào bát phở, quay lại cười nói.
Tịnh Hương kinh ngạc, nàng mới chỉ nhìn Tử Văn, nhìn lại. . . Đã thấy mình ngồi trên ghế bàn ăn, bên trên đã đặt sẵn đầy đủ nguyên liệu cùng gia vị.
Cạch. . .
Nhẹ đem tô phở đặt trước mặt nàng, Tử Văn cười híp mắt:" Nhớ kỹ hương vị của nó, thích ăn chua hay cay, thì cho thêm gia vị vào. . . Nhưng ta đề cử ngươi nên nếm hương vị ban đầu để nhớ được nó."
Gương mặt tuy đang mỉm cười, nhưng bộ dạng uy hiếp rõ ràng.
Ám chỉ. Ngươi dám thử kêu nó ăn không ngon xem?
" Ực. . ."
Trợn mắt nuốt một ngụm nước miếng, Tịnh Hương đổ mồ hôi lạnh loay hoay dùng đũa gắp lên.
" Dùng đũa, . . .và thìa." Tử Văn nhấn mạnh.
" Ph. . Phải. . ."
Tịnh Hương vội nói, cẩn thận học cách ăn theo như Tử Văn chỉ dạy.
Cái này trong đầu liên tục thầm tính, món ăn này dù hương vị có dở thế nào, cũng phải nói là ngon.
Tuy nhiên nhìn vào cách bài trí cùng sự tinh tế tô phở đem lại, trong lòng nàng thầm nghĩ cũng không đến mức tệ tới như vậy.
Xì xụp. . .
Tịnh Hương cẩn thận nếm thử tô phở trước mặt. . .
Gương mặt vốn căng thẳng lập tức giãn ra, con ngươi trợn lớn. Sau đó như trở thành một người hoàn toàn khác, chuyên tâm thưởng thức món ăn trước mặt.
" Ngon quá, cái thứ dài dài màu trắng này gọi là gì vậy?" Tịnh Hương gắp lên hỏi.
" Bánh phở." Tử Văn khoanh tay nói.
" Hương vị thật tuyệt. . ." Tịnh Hương vui vẻ nói, tiếp tục ăn.
Tử Văn bộ dạng không có chuyển biến gì nhiều, hắn sớm biết chuyện như này sẽ xảy ra.
Ăn xong tô phở trước mặt, Tịnh Hương thoả mãn ngồi dựa lưng trên ghế.
Mùi thơm của các loại rau, vị đậm đà, thơm lừng của nước dùng hay một chút dai của bánh phở đều như được hoà quyện vào với nhau.
Hương vị đặc trưng như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
" Chẹp. . ." Khẽ chép miệng, Tử Văn lạnh nhạt hỏi:" Nhớ được hương vị của nó chưa?"
Mới nghe hắn nói xong, gương mặt vốn đang thư giãn của nàng lập tức cứng đờ, không dám nhìn thẳng mặt Tử Văn.
Lắc đầu không hài lòng, Tử Văn khẽ chuyển động bàn tay, lập tức một luồng thông tin được đưa vào bên trong ý thức Tịnh Hương.
Đó là toàn bộ công thức nấu Phở cùng một đoạn hình ảnh ngắn Tử Văn đang trực tiếp làm món ăn đấy.
" Ta vốn chẳng có thời gian để dạy ngươi, nên tự học đi. Rèn luyện nhiều khiến cho nó quen thuộc với bản thân chính là cách thức học tập lưu giữ lâu dài nhất." Tử Văn lắc đầu nói, xong đẩy Tịnh Hương rời khỏi ý thức, di chuyển ra bên ngoài.
Nhẹ lắc đầu cho thanh tỉnh phân biệt rõ mình đang ở bên ngoài hiện thực. Tịnh Hương nhẹ nhắm mắt lại, kiên trì học những kiến thức Tử Văn đưa vào trong đầu mình.
" Phở chỉ là món ăn phổ thông, bên trong năng lượng rất ít, sao có thể khiến cho người bên ngoài có hứng thú với nó?" Tịnh Hương nói.
" Đó chính là việc ngươi cần phải làm, tìm kiếm nguyên liệu thích hợp của thế giới này thay thế cho nó. Hoàn thiện nấu bát Phở đầu tiên mà không có vấn đề độc hại, chính là xong bước đầu tiên." Tử Văn nói, liền cắt đứt liên lạc.
Xâm nhập vào vị diện mới, hắn cần thời gian sử dụng hệ thống quét lấy toàn bộ thông tin thiên tài địa bảo bên trong. Tuy nhiên vì thời gian xâm nhập chưa đủ nhiều, vẫn là có một số nơi hắn chưa thể đi sâu vào được.
" Tốt. Trù sư, chính là con đường của ta." Tịnh Hương gật đầu quyết tâm nói.
. . .
Ba ngày sau.
Hàn Vương Cung.
Yên lặng nhìn tô phở nóng hổi trên bàn, Tịnh Hương nhìn chăm chú vào nó, trên tay cầm đũa muốn ăn nhưng lại do dự không muốn ăn.
" Ngươi rốt cuộc có ăn hay không?" Tử Văn hỏi.
" Yên lặng, ta cần lấy chút bình tĩnh. . ." Tịnh Hương ngắt lời.
Ba ngày này liên tục thử nghiệm các loại hương vị nguyên liệu chế biến món ăn, Tịnh Hương có thể bảo rằng nó không đơn giản như nàng nghĩ.
Vì mỗi loại hương vị trộn vào với nhau, năng lượng phản ứng nó sản sinh ra sẽ hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu tiên loạn thử hương vị, đã khiến nàng phải ôm bụng một thời gian dài, đến ngày sau mới có thể yên bình.
Cũng chính vì thế mà Tịnh Hương mới phải mất chút thời gian học tập kiến thức căn bản của Trù sư, học tập phân loại từng nguyên liệu, cùng phản ứng nó có thể gây ra.
Vì là Hoá Thần Cảnh cường giả, tốc độ hấp thu thông tin của nàng