Vị diện chi chủ liếc mắt nhìn xuống Ứng Long đang suy yếu, sau liếc mắt quan sát toàn bộ tình hình, trầm giọng:
" Hai ngươi tàn phá thế giới của ta không còn một mảnh sự sống nào như thế này, ngươi nghĩ ta nên xử lý ngươi như thế nào?"
Tên mặc giáp Thủy Long vội giải thích:" Toàn bộ xung quanh đây đều là do con rồng. . . "
" Hai ngươi còn khiến cho tộc nhân của ta bị thương hấp hối nằm dưới kia, tội càng to thêm một bậc." Vị diện chi chủ lớn giọng ngắt lời.
Ánh mắt hắn híp lại, nói tiếp:" Hai ngươi còn là kẻ từ bên ngoài xâm nhập không có sự cho phép từ vị diện, tội tăng thêm một bậc nữa."
" Hai ngươi. . ."
Tên mặc giáp Thủy Long vô lực nhìn sang tên mặc giáp Hoả Long bị đánh nát bộ giáp ngất bên cạnh, cái lão già kia rõ ràng không phân phải trái, chính là muốn đem hết tội danh cho hai người bọn hắn đây.
" Trận này, chúng ta thua." Tên mặc giáp Thủy Long trầm giọng:" Ngươi ra tay đi."
Vị diện chi chủ còn định đổ thêm vài tội thì mất hứng mở miệng, lạnh nhạt nói:
" Coi như ngươi biết điều."
Bàn tay hắn nhẹ nâng lên, toàn bộ vị diện xung quanh như bị áp chế, bài xích đối với hai kẻ lạ mặt, một khí tức hủy diệt phun trào lên hai người.
Khác với khí tức hủy diệt của Ứng Long, khí tức này là đến từ vị diện, nó còn thuần túy hơn cả.
Hai tên này chẳng may chạm vào, cũng chỉ có tan biến.
Đột nhiên vị diện chi chủ nhíu mày.
Chỉ trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, thiên biến đổi, chưa đến một giây liền quay về như cũ.
Nhưng điều đó đủ để vị diện chi chủ hiểu, có kẻ mạnh hơn vừa xâm nhập vào vị diện này.
Khí tức hủy diệt tan biến, để lộ bóng người bên trong.
Hai tên kia còn không chết, đứng giữa bọn hắn còn là một tên nam tử khác, khoác trang phục nghiên cứu màu trắng, cánh tay phải đang giơ lên, đã bị khí tức hủy diệt ăn mòn đến đầu gối cánh tay.
Thả cánh tay bị ăn mòn xuống, hắn cười nhạt:" Khí tức hủy diệt đúng là vẫn rất mạnh, có thể ăn mòn cả bản thể của ta."
Tử Văn nhận ra tên nam tử này. Số 11, lần trước hắn chính là dùng hình ảnh tên này đi vượt biên, nhưng không thành công.
Vị diện chi chủ sắc mặt ngưng trọng, vì hắn cũng nhận ra tên nam tử này.
Âm Nha Thánh Tôn.
" Đại nhân. . ." Tên mặc giáp Thủy Long cúi đầu.
Nhẹ gật đầu nhìn qua tình hình, Âm Nha Thánh Tôn lẩm bẩm:
" Người ta mang đi, không có việc gì chứ?"
" Cút ra khỏi vị diện của ta." Vị diện chi chủ trầm giọng, vẻ mặt kiêng kỵ không hề có ý định ra tay.
Ánh mắt xuyên thấu qua Tịnh Hương nhìn vào Tử Văn bên trong, Âm Nha Thánh Tôn lẩm bẩm:
" Rõ ràng là hệ thống do ta sáng tạo, ngươi sao có thể từ cấp một nhảy lên cấp ba nhanh như vậy? Thật muốn đem ngươi về nghiên cứu?"
" Ứng Long là tộc nhân của ngươi, ta có thể bỏ qua cho hắn, nhưng người này, ta cũng muốn mang đi." Âm Nha Thánh Tôn chỉ về phía Tịnh Hương nói.
" Ngươi đừng có vì ta nhún nhường một bước mà lấn tới. Nếu ngươi còn dây dưa, ta sẽ gọi Cổ Long đại nhân tới." Vị diện chi chủ trầm giọng đe doạ.
" Trẻ đánh không lại thì gọi già? Đừng nóng như thế chứ?" Âm Nha Thánh Tôn cười nhạt chế nhạo.
Vị diện chi chủ sắc mặt ngày càng nghiêm trọng, khí thế trên người thay đổi, không còn bộ dạng nhàn nhã nữa, thay vào đó là sát khí âm trầm. Không gian xung quanh, cũng như vì biểu hiện của hắn mà thay đổi.
Bầu trời, chuyển thành màu đen.
Xung quanh cơ thể Âm Nha Thánh Tôn, dần xuất hiện các vết nứt không gian hỗn loạn. Vị diện này bài xích đối với hắn.
" Thật không có chút khiếu hài hước nào hết."
Âm Nha Thánh Tôn thu lại nụ cười, trang phục trên người biến đổi. Toàn bộ màu trắng xinh đẹp trên người hắn, đều chuyển dần sang thành màu đen u tối.
" Ngươi có thể bảo vệ nó cả đời sao? Chỉ cần nửa chân bước ra ngoài Long tộc, ta liền sẽ có cơ hội."
" Quạ. . . Quạ. . ."
Âm Nha Thanh Tôn buông ra một câu nói, từ bên dưới cơ thể hắn biến thành đàn quạ. Hàng nghìn hàng triệu con quạ dần bay ra, vòng xung quanh ba người bọn hắn, che lấp đi tầm nhìn, sau đó hoá thành một chùm sáng đen bay thẳng lên không trung, xuyên qua không gian vị diện rồi biến mất.
Ầm. . . Ầm. . .
Bầu trời nổi lên từng tia sấm chớp nhỏ, liền im lặng.
" Cứ vậy là xong sao? Không đánh nhau?"
Bên trong đầu Tịnh Hương, Tử Văn buồn bực nói.
Vị diện chi chủ thu lại khí thế trên người, tay trái nhẹ nâng, Ứng Long đang trong dạng bản thể với cơ thể to lớn của hắn cứ như vậy dần bay lên không trung, lơ lửng bên cạnh.
Ngón tay khẽ di chuyển, Tịnh Hương đang lơ lửng bên kia cũng bay dần về phía hắn.
" Có một người đang chờ ngươi?" Vị diện chi chủ khẽ nói, một ngón tay chạm vào trán Tịnh Hương.
" Ngươi nói gì? Khoan đã."
Tử Văn hơi giật mình, vội hỏi, đáng tiếc không kịp.
. . .
Tầm nhìn trên người hắn thay đổi, lúc nhìn lại, đã xuất hiện trong một bầu không gian khác.
Bầu không gian này, xung quanh đều là màu trắng.
Tử Văn hiểu rõ, nơi này là một khu vực kết nối tinh thần, giống như là hắn và hệ thống của Ứng Long ban nãy kết nối với nhau vậy.
Chỉ có điều khác biệt là, lần này hắn còn chưa đồng ý, đã lập tức bị kéo vào trong. Điều này thể hiện rõ việc người kết nối với hắn lần này ở một cấp độ hoàn toàn khác biệt.
Nhìn thấy