Ầm. . . Ầm. . .
Vị diện Tam Bảo Châu.
Phong Vũ Thành.
Cao Lãng yên tĩnh bế quan tu luyện bên trong mật thất. Khí huyết ngưng tụ, cảnh giới hiện tại của hắn, đã là Linh Đan Cảnh bát trọng.
Chỉ thấy Cao Lãng xung quanh trạng thái tâm tính bình thản, xung quanh linh khí vận chuyển ôn hoà, giống như đã đạt đến một cảnh giới tĩnh của cơ thể vậy.
Vốn đang tu luyện bình thường, Cao Lãng chợt nhíu mày.
Khí thế trên người hắn, cũng vì tâm trạng hắn mà xảy ra bất ổn.
Xung quanh huyết sát chi khí trở nên dày đặc, sát khí âm lãnh bao trùm cả căn phòng. Nhưng chỉ kéo dài một thời gian ngắn, luồng sát khí này liền bị Cao Lãng khống chế thu hồi lại.
Đồng nghĩa với việc hắn không thể tiếp tục tu luyện.
" Rốt cuộc nhiệm vụ này phải hoàn thành như thế nào?" Cao Lãng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trong đầu nhẹ chuyển, trước mặt hắn hiện lên màn hình hệ thống.
Ký chủ: Cao Lãng.
Cảnh giới: Linh Đan Cảnh bát trọng.
Điểm năng lượng hiện tại, 83334 điểm.
Nhiệm vụ chính tuyến 1, đang làm mới.
Nhiệm vụ chính tuyến 2, trong vòng ba năm thăng cấp thành viên vòng trong của Địa Cung. Thời gian còn lại 9 tháng.
Nhiệm vụ chính tuyến 3, lựa chọn hướng đi cho bản thân, Tà, Ma, Chính. Chắt lọc tâm ma.
Nhiệm vụ phụ tuyến 1,. . .
Toàn bộ thông tin của Cao Lãng được hiện lên.
Vì không có Tử Văn giúp làm mới nhiệm vụ, lại thêm bản thân hắn hàng ngày đều bế quan. Phần lớn nhiệm vụ của hắn đều dậm chân tại chỗ.
" Điểm năng lượng của ngươi sao nhiều thế? Thời gian gần đây không có ta ngươi hack virut vào hệ thống à?"
Một giọng nói quen thuộc đã lâu vang lên, khiến Cao Lãng phải giật mình.
Gương mặt khẽ run rẩy như có nhiều điều muốn nói, sau cùng chỉ nhẹ thở ra, cười nhạt:
" Ngươi đi cũng thật lâu rồi đi."
" Không có cách, ta còn định đi không quay về luôn cơ, đáng tiếc thế giới bên ngoài quá nguy hiểm." Tử Văn cười nhạt, xong giọng nói lại chuyển sang nghiêm túc:
" Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
" Còn là sao nữa, thời gian gần đây tuy ta bế quan không làm gì. Nhưng ngươi đừng quên ta đã có một thế lực riêng là Dong Binh Công Hội a. Hàng tháng Dong Binh Công Hội đều đem cho ta một số lượng tài nguyên vô cùng lớn, đều được ta dùng để tích lũy điểm năng lượng. Tích suốt hai năm thì nhiều như thế này thôi."
Cao Lãng thản nhiên đáp.
" Ngươi đúng là có thể nhịn." Tử Văn nhận xét.
" Còn không phải vì để học tập Pháp tắc cần tiêu hao một trăm nghìn điểm năng lượng?" Cao Lãng tức giận.
" Hắc hắc, muốn học đến pháp tắc đối với ngươi hiện tại là quá sớm. Sao ngươi phải chấp nhất đến như thế chứ?" Tử Văn cười bỉ ổi.
" Có thể pháp tắc đối với ta hiện tại là quá sớm. Nhưng ngươi thử nghĩ xem khi ta có pháp tắc đối phó với đám người cùng cấp bậc mình. Căn bản chỉ là trong một suy nghĩ." Cao Lãng cười lạnh.
" Huống chi chuẩn bị trước cho bản thân trang bị, nước đến chân cứ việc đem thuyền ra khơi thôi."
" Cũng phải." Tử Văn cười nói:
" Ta xem ngươi có vẻ đang gặp chút khó khăn? Vị trí hiện tại của ngươi, hình như không phải ở Cao Gia?"
Cao Lãng chậm rãi thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói:" Ta rời Cao Gia rồi."
" Chuyện gì xảy ra?" Tử Văn giật mình.
Dường như thời gian hai năm hắn rời khỏi vị diện này, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
" Cao Cán gây sự với người của Đinh gia tại Phong Vũ Thành, bị bọn hắn bắt giữ lại. Sau đó uy hiếp lấy Tam trưởng lão, ý đồ làm loạn Cao Gia từ bên trong. Ta sau khi thấy Cao Cán, liền giống như gặp quỷ, không kiểm soát được bản thân."
Cao Lãng trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi giải thích.
" Nên ngươi gây hoạ rồi?" Tử Văn hỏi.
" Ừm, ta đem cả Đinh Gia đều giết sạch, ngay cả Cao Cán và Tam trưởng lão cùng một chỗ giết luôn. Hắn khi đó quá lắm lời. Đến khi tỉnh táo lại, mọi chuyện cũng đã muộn." Cao Lãng thở dài nói.
" Sau chuyện này người Cao Gia đều đối với ta có cái nhìn lạ thường. Ta cũng vì thế liền chủ động từ bỏ gia tộc, nếu không Cao Gia gia chủ sẽ bị ảnh hưởng đến quyền uy của mình."
Cao Lãng bản thân hắn tại Phong Vũ Thành đã gần như bá chủ một phương. Cao Gia gia chủ dù có xử hắn cũng thật không biết xử ra sao. Cao Lãng chủ động rời đi mới là thoải mái nhất cho cả hai bên.
Dù sao việc giết người trong gia tộc một cách trắng trợn như vậy. Cái nhìn của bọn hắn đối với Cao Lãng đã không còn là người nhà, mà trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
" Ngươi vì thế mà trở nên hoang mang sao?" Tử Văn cười hỏi.
Bản thân Cao Lãng bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên quyết, nhưng luôn có một vài phút giây, hắn liền lâm vào yếu đuối.
Cũng chính là vì sự yếu đuối đó mà vẫn không thể dứt ra, khiến hắn chưa thể bỏ được tâm kết của mình.
" Ngươi đã lựa chọn con đường của mình, liệu ngươi sẽ hối hận sao? Hối hận có thể làm lại được không? Khi mà con đường chỉ có một đường thẳng?" Tử Văn liên tiếp hỏi.
Cao Lãng nghe xong như có điều ngộ ra, nhẹ giọng lẩm bẩm:
" Con đường ta chọn dù đúng hay sai, ta đều sẽ không hối hận, vì đó là con đường do ta lựa chọn. Đó là hướng đi của ta,. . .đó là quyết định của ta,. . .đó lựa chọn của ta."
" Ngay từ đầu vốn dĩ không có lựa chọn nào là dễ dàng cả, chỉ có sự cố gắng của ta, mới biến nó thành điều đúng đắn. Ha ha. . ." Cao Lãng như hiểu ra, hắn cười lớn.
" Con đường ta lựa chọn, người bên ngoài sao có