Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 325


trước sau


Mặc kệ dù cho Nạp Lan Chính liên tục câu dẫn bằng những lời nói dễ nghe. Toàn bộ thời gian chỉ có mình tiếng nói duy nhất của Nạp Lan Chính, Cao Lãng vẫn duy trì im lặng không nói một lời.

" Có vẻ ta nói nhiều như vậy nhưng ngươi lại không để tâm lấy một câu, vẫn là ta tiến tới mục đích chính vậy." Nạp Lan Chính nói, hắn hỏi.

" Người Địa Cung xuất hiện ở đây rõ ràng như vậy, mục đích của các ngươi là gì?"

Bầu không khí xung quanh bỗng rơi vào im lặng. . .

Nạp Lan Chính không tiếp tục nói chuyện, mà nghiêm túc nhìn chằm chằm Cao Lãng, để ý từng chuyển động ánh mắt của hắn.

Nhưng rồi sau đó là nhận lại thất vọng, vì ánh mắt Cao Lãng ngay cả một cái chớp cũng không có.

Nạp Lan Chính vẫy tay, ra hiệu Đoan Phạm rời khỏi căn phòng giam này.

Ngay sau khi Đoan Phạm rời đi, Nạp Lan Chính nói:

" Trước khi tới gặp ngươi, ta đã qua gặp hai người Địa Cung kia trước."

" . . ."

" Ngươi biết bọn hắn đã trả lời như thế nào không?"

" . . ."

" Các ngươi còn không rõ mục đích của mình là gì."

Nạp Lan Chính từ tốn nói rất chậm, mỗi một câu nói đều quan sát rõ ràng từng cử chỉ một của Cao Lãng. Cho dù Cao Lãng có hơi di chuyển cơ thể, cũng khiến hắn phải suy tính tỉ mỉ.

" Thiên Địa hai Cung. Là hai thế lực lớn mạnh nhất nằm ẩn mình bên trong bóng tối. Sự bí ẩn của nó lớn đến mức, ngoại trừ những người sống lâu năm tang thương sự đời ra, hầu như không kẻ nào biết đến hai thế lực đấy ngoài cái tên gọi."

" Một thế lực bí ẩn như vậy, lại trong ngày hôm qua xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, đi dạo giữa bàn dân thiên hạ như chốn không người. Ngay cả chính bản thân ngươi là người bên trong thế lực đó, liệu không thấy kỳ lạ sao?"

" Một đám người lạ mặt xuất hiện bên trong Pháo đài, dù cho các ngươi không làm gì. Cũng đã nằm trong tầm nhìn của Nạp Lan gia tộc chúng ta."

" Địa Cung phái đám kẻ yếu ớt như các ngươi lộ diện mà không thấy xuất hiện cường giả phía sau. Ta bản thân chỉ có thể nghĩ đến hai điều."

" Hoặc là đám các ngươi chỉ là mồi nhử, chủ lực thực sự đang tập trung làm việc ở nơi khác. Hoặc là ở đây, có một món vật phẩm gì đó thu hút sự chú ý của các ngươi."

" Mà bọn ngươi, là đám người đầu tiên tiến đến."

" Nhìn vào những sự kiện xung quanh đây, thứ có thể khiến các ngươi chú ý đến là ngày đại thọ hai trăm tuổi của lão tổ Nạp Lan gia tộc chúng ta."

" Suy luận của ta, đều đã nói xong, vậy suy nghĩ của ngươi thì sao?"

" . . ."

" Ngươi suy nghĩ quá nhiều." Cao Lãng chậm rãi nói.

" Nghe khẩu âm ngươi có vẻ không phải là người Phía Tây đại lục." Nạp Lan Chính nói.

" Là người Phía Đông đại lục sao? Người Phía Đông đại lục và người Phía Bắc đại lục ta đều đã từng gặp qua. Trong đó khẩu âm ngươi giống người Phía Đông đại lục hơn."

Cao Lãng hơi liếc nhìn Nạp Lan Chính, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Toàn bộ quá trình Nạp Lan Chính mở miệng nói từ đầu đến giờ, Cao Lãng không hề có biểu cảm bất thường nào.

Ấy vậy chỉ vì vài câu nói lại khiến Nạp Lan Chính biết được hắn đến từ đâu. Cao Lãng quyết định sẽ không tiếp tục lộ ra sơ hở.

Nạp Lan Chính khoé miệng khẽ nhếch lên:" Người Địa Cung đến từ Phía Đông đại lục. Càng chứng tỏ tầm quan trọng chuyện các ngươi xuất hiện ở đây."

Nạp Lan Chính rời ghế đứng dậy, hắn xoay người rời khỏi phòng giam, đưa lưng về phía Cao Lãng.

Cao Lãng vốn định nhân cơ hội đưa ra một đòn chí tử. Đáng tiếc khi nhìn thấy ánh mắt đối diện nhìn hắn của Đoan Phạm ở bên ngoài cánh cửa phòng giam đang mở ra.

Cao Lãng đánh từ bỏ lựa chọn mạo hiểm này.

Nạp Lan Chính suy luận quá nguy hiểm. Cao Lãng không sợ hắn mạnh bao nhiêu, mà chính là sợ hắn suy luận rất nhiều thứ chỉ từ vài vết tích nhỏ bé nhất.

Lạch cạch. . .

Phòng giam khoá kín lại, Nạp Lan Chính và Đoan Phạm rời đi.

Để lại Cao Lãng một mình cô độc bên trong căn phòng cùng bộ bàn ghế mà Nạp Lan Chính vứt bỏ cho hắn.

Sau khi căn phòng trở nên yên lặng, Cao Lãng chậm rãi lấy ra chiếc lệnh bài của Địa Cung.

Chiếc lệnh bài của hắn đang phát sáng, nó ám chỉ bên trong chiếc ghế của Nạp Lan Chính có huyền cơ.

Cao Lãng cẩn thận tiến về phía chiếc ghế đó, lần mò lấy từng vết tích nhỏ. Sau đó từ phía bên dưới chiếc ghế, ngay sát góc khuất chân ghế.

Hắn lấy ra một viên đá đen nhỏ như ngón tay cái.

Viên đá đen này khắc lấy từng hoa văn kỳ dị màu trắng, từ những hoa văn này, Cao Lãng nhận ra đây là hoa văn của Địa Cung.

" Thứ này, dùng làm sao?" Cao Lãng khó hiểu hỏi.

Hắn biết đây là món đồ Địa Cung để lại cho hắn, nhưng hắn lại không biết dùng thứ này như thế nào.

. . .

Bên ngoài phòng giam.

Tại một khu vực hành lang khác.

Nạp Lan Chính và Đoan Phạm sóng vai đi với nhau.

Chỉ có điều Đoan Phạm dù cảnh giới có cao hơn vẫn đi sau Nạp Lan Chính một bước. Thể hiện địa vị người Nạp Lan gia tộc nơi đây.

" Ta nói nhiều như vậy mà hắn lại không mở miệng nói chuyện với ta. Hắn cũng thật vô lễ." Nạp Lan Chính chậm rãi nói.

" Người Địa Cung sống trong bóng tối người giết ta sống là chuyện bình thường. Bọn hắn căn bản không biết lễ giáo." Đoan Phạm

nói.

" Hừm. . ." Nạp Lan Chính nhoẻn miệng cười.


" Sống trong bóng tối cũng chỉ là đám chạy trốn không dám gặp người thường. Cũng thật không biết tại sao đám bọn hắn lại đứng trên Ngũ Đại Gia Tộc?"

Cộp cộp. . .

Hai người tiến vào bên trong một căn phòng giam khác.

Bên trong căn phòng kiến trúc giống y hệt căn phòng Cao Lãng, điều khác biệt duy nhất bây giờ người bên trong căn phòng, là Cuồng Quỷ.

" Xin chào, lần đầu gặp mặt. Ta gọi Nạp Lan Chính, người của Nạp Lan Gia tộc. Bên cạnh ta là Đoan Phạm, chủ sự cai quản bên trong Địa lao này." Nạp Lan Chính cười giới thiệu.

" Người Địa Cung xuất hiện ở Bạo Nộ Đấu Trường, cũng thật là vinh dự cho Nạp Lan gia tộc chúng ta."

Giống y hệt hành động của Cao Lãng ban nãy, Cuồng Quỷ duy trì trạng thái im lặng không nói một lời.

Nạp Lan Chính không hề mất kiên nhẫn, hắn vẫn tiếp tục nói chuyện. Từng lời nói của hắn, so với lời nói ban nãy khi hắn nói chuyện với Cao Lãng, không hề chênh lệch bao nhiêu.

Không bao lâu sau, căn phòng giam tiếp tục được mở ra, hai tên binh lính khuôn mặt vô cảm đem vào bên trong một chiếc bàn và hai chiếc ghế.

" Ba người các ngươi, được ta sắp xếp từng căn phòng giam riêng biệt. Sau đó ta đích thân đi từng người một hỏi bọn hắn. Vì là ngăn cách nhau, nên không ai hiểu rõ người bên kia đã trả lời những gì."

Nạp Lan Chính cười nói, hai tay chụm vào nhau.

" Những chuyện chúng ta nói sau đây, đều sẽ là bí mật. Dù cho ngươi có nói thật, cũng sẽ không ai biết là ngươi nói." Nạp Lan Chính câu dẫn.

" Mà ngươi, là người cuối cùng ta tra hỏi."

" . . ."

" Câu trả lời của ta, giống với câu trả lời của người lúc trước ngươi hỏi." Cuồng Quỷ đáp lại.

" Ngươi không hề ra khỏi đây mà biết hắn sẽ trả lời gì sao?" Nạp Lan Chính hỏi.

" Hắn sẽ im lặng."

Cuồng Quỷ lạnh nhạt đáp lại, nhắm mắt không tiếp tục mở miệng.

" Trong số ba người các ngươi mà ta đã trả hỏi. Có một người đã cho ta biết câu trả lời, và ta sẽ giữ bí mật không nói ra hắn là ai."

Nạp Lan Chính nói.

Tiếp tục thu thập thông tin là vô ích, Nạp Lan Chính rời khỏi căn phòng giam này tiến vào căn phòng giam tiếp theo.

Căn phòng giam của Nộ Quỷ.

Cũng thật không ai rõ ràng chuyện gì xảy ra bên trong căn phòng đó. Chỉ biết bên trong vang lên một tiếng hét thảm, sau đó Nạp Lan Chính và Đoan Phạm như không có việc gì đi ra.

Nạp Lan Chính vẫn giữ vẻ bình tĩnh, còn khuôn mặt Đoan Phạm thì hơi tối xuống, như có sự khó chịu trong lòng.

. . .

Phòng giam của Cao Lãng.

Chờ đợi nửa ngày cuối cùng cũng có người tới thăm.

Một đoàn binh lính hơn mười người đi đến trước cửa căn phòng của hắn. Sau một vài tiếng động mở khoá cửa, cánh cửa căn phòng giam được mở ra. Để lộ thân hình Dương Chí chào đón bên ngoài.

" Chịu khổ rồi." Dương Chí ánh mắt hơi phức tạp nói.

" Không sao. Cũng chỉ giống như tìm một nơi ít linh khí để tu luyện thôi." Cao Lãng mỉm cười.

" Ngươi suy nghĩ cũng thật thoáng. Theo ta, chúng ta ra ngoài." Dương Chí lắc đầu.

Hai người vừa mới tiến vài bước chân, liền nhìn thấy Ma Chấn khoanh tay đứng cửa nhìn đối diện.

Dương Chí trạng thái không biểu cảm gì, lạnh nhạt dẫn Cao Lãng đi qua người Ma Chấn.

" Dương Chí."

Ma Chấn gọi lại.

" Mặc kệ ngươi đang làm việc ngu xuẩn gì, nhưng Nạp Lan gia tộc đang chú ý đến ngươi. Việc ngươi còn tiếp tục ở lại đây chính là tìm chết."

Dương Chí bước chân khẽ dừng lại, hơi nghiêng đầu nói:" Đã bị một Ngũ Gia chú ý, ngươi bây giờ chạy, còn kịp không?"

Dương Chí nhanh chóng dẫn Cao Lãng rời đi, để lại Ma Chấn phía sau lưng nắm tay siết chặt không cam lòng.

Dương Chí và Cao Lãng bị đám binh lính Địa lao theo sát. Tiến qua vài cái hành lang, đi vào phòng giam của Cuồng Quỷ, sau đó thuận đường đi ra bên ngoài.

Cao Lãng vốn còn tưởng Dương Chí sẽ dẫn bọn hắn đi tìm Nộ Quỷ, nhưng mãi đến khi lên tới trên Pháo đài, nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Cao Lãng mới kinh ngạc.

" Còn Nộ Quỷ đâu rồi?" Cuồng Quỷ hỏi.

" Hắn không tiếp tục theo chúng ta nữa. Nộ Quỷ phản bội. Đội ngũ chúng ta bây giờ thiếu đi một người." Dương Chí âm trầm nói.

" Không thể nào." Cuồng Quỷ thốt lên.

" Ta và hắn đã từng cùng nhau làm nhiệm vụ bao nhiêu năm. Ta biết tính cách của hắn, tuy hắn thường xuyên tăng động, còn háo sắc. Nhưng tuyệt không thể nào phản bội được."

" Liệu có hiểu nhầm gì trong đây?" Cao Lãng nói.

" Không thể nào là hiểu nhầm." Dương Chí đáp lại.

" Ta cũng không muốn như vậy, ta biết ngươi chưa thể chấp nhận nó. Ta cũng vậy. Nhưng đây là sự thật."

Vốn Dương Chí chỉ nghĩ hắn xuống giao đấu với người bên dưới đấu trường, sau đó cùng đám bọn hắn quan sát người đấu trường chiến đấu. Để bọn hắn biết rõ sự tàn khốc nơi đây. Cũng như tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này mà đề cao cảnh giác.

Ai ngờ. . .






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện