Đứng trước bức tường màu xám, Cao Lãng trầm ngâm. Hắn không có nhiều do dự hay những thứ cần phải chú ý như người Thượng Thanh Tông.
Thứ Cao Lãng cần chú ý bây giờ, là sau khi phá bức tường này, làn khói có gây ảnh hưởng cho hắn hay không.
" Tử Văn, ngươi có ý kiến gì không?" Cao Lãng hỏi nhỏ, khuôn mặt tràn đầy hi vọng với Tử Văn.
Quả nhiên Tử Văn cũng không khiến cho Cao Lãng thất vọng. Sự im lặng kéo dài ba giây, Tử Văn nói:" 200 điểm năng lượng, một bộ trang phục mặt nạ phòng độc bao trùm kín toàn thân."
" Hai trăm. Sao đắt như thế." Cao Lãng kinh hô.
" Bộ trang phục được nâng cấp qua, là Hoàng giai cao cấp trang phục. Đảm bảo phòng chống cách độc bên ngoài, có thể di chuyển trong khu vực ăn mòn hai canh giờ. Già trẻ không gạt."
" Há, Hoàng giai trang phục phòng độc, có hay không huyền giai với địa giai." Cao Lãng cười lạnh, đối với giá tiền của Tử Văn đưa ra mà khinh bỉ.
" Tất nhiên có rồi. Thậm chí có cả Thiên giai trang phục phòng độc, có máy lọc khí độc, đeo vào hít thở khí độc như linh khí, tốc độ tu luyện không cần cố gắng cũng tự tăng. Dù là cường giả Nguyên Anh Cảnh có đánh rách cả tay cũng chỉ là gãi ngứa. Chỉ là giá tiền khiến ngươi có muốn cũng không mua được."
" Tất nhiên ta còn chủ ý khác là Giải Độc Đan. Tùy từng phân cấp độc khác nhau, giá cả 100, 200, 300,... Năng lượng. Ta suy tính kỹ càng, Giải Độc Đan chỉ dùng được một lần, kháng độc nhưng nếu là độc tính có sự ăn mòn như axit, cơ thể ngươi phế."
" Chỉ có trang phục bảo hộ phòng độc là an toàn nhất. Lại có thể dùng nhiều lần, nếu có hỏng hóc có thể gọi ta đi bảo hành."
" Biết là thế, nhưng nếu không tích lũy điểm nhiệm vụ, đến bao giờ ta mới có Địa giai, thậm chí Thiên giai công pháp a." Cao Lãng bất mãn phàn nàn nói ra.
" Mất thêm 200 điểm năng lượng, bây giờ dù có làm nhiệm vụ bù lại được, cũng không lãi là bao nhiêu.
Hắn quyết định. Mua.
Vấn đề an toàn đến cái mạng nhỏ của mình, không lo không được, mọi việc cứ phải là chắc chắn.
Lâu như vậy rồi, đám cường giả Thượng Thanh Tông bên ngoài giải quyết đám yêu thú càng sớm, hắn càng gặp nguy hiểm. Vì vậy hắn cũng phải tăng tốc độ mới được, sau đó tìm cách trốn ra ngoài.
Đám khói độc bị đóng bên trong, sẽ là thứ lợi dụng tốt nhất. Vào bên trong không cần biết là thứ gì, cứ gom đi một thể là xong xuôi.
Cùng lúc đó, đám yêu thú bên ngoài cũng bị các cường giả Thượng Thanh Tông ngăn chặn. Các đệ tử bình thường thì đi thu dọn tàn cuộc, còn lại năm tên Linh Đan Cảnh đều đi vào bên trong.
Vạn Thanh Sơn ở bên ngoài quản lý thu dọn tàn cuộc.
" Cuối cùng cũng xong việc." Nhẹ nhấm một ngụm trà, đại trưởng lão Thượng Thanh Tông, thực lực Linh Đan Cảnh tam trọng thở một hơi, chậm chạp nói ra.
" Mấy con yêu thú đó quá giảo hoạt, vừa mới giao thủ được vài chiêu, nhìn thấy tình hình không ổn định thì đã chạy mất. Đáng tiếc, bỏ lỡ một cơ hội lấy được yêu hạch của yêu thú cấp ba."
Nội môn trưởng lão Thượng Thanh Tông, nhè nhẹ lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối.
" Ha ha ~ , ta xem vẫn là ngươi quá tham lam, yêu thú cấp ba đã có trí tuệ như đứa trẻ, chỉ cần thấy không an toàn, chúng sẽ lập tức chạy đi mất." Tam trưởng lão Thượng Thanh Tông vuốt râu cười lớn.
Tên nội môn trưởng lão Thượng Thanh Tông nở nụ cười khổ, còn không phải hắn chỉ có thực lực Linh Đan Cảnh nhất trọng, đi một mình rất khó để săn yêu thú cấp ba. Còn khó khả năng bị nó giết chết.
Khó có cơ hội như thế này, lòng tham của hắn nổi lên cũng là bình thường. Đáng tiếc lại để cho nó chạy mất.
Cứ thế ba tên trưởng lão Thượng Thanh Tông ngồi trò chuyện với nhau. Một tên trưởng lão Chu gia đôi khi cũng mở miệng trò chuyện hai câu. Duy chỉ có Gia chủ Chu gia ngồi im lặng suy tư.
" Chu Gia gia chủ, có chuyện gì sao?" Đại trưởng lão Thượng Thanh Tông thấy Gia chủ Chu gia không nói chuyện, liền quay sang hỏi.
" Mọi người không thấy vấn đề này kỳ lạ sao? Ta ngửi thấy mùi phấn hoa." Chu Gia gia chủ ngẩng đầu lên, trầm giọng nói.
Nghe thấy lời này, cả bốn người còn lại đều im lặng. Nghe Gia chủ Chu gia nói tiếp.
" Có phải hay không đàn yêu thú bạo động do mùi phấn hoa đấy gây ra? Con nào con nấy đều giống như đến mùa giao phối vậy. Hung ác xông lên không sợ chết."
" Khi nãy giết nhiều như vậy, mùi phấn hoa cũng bị mùi máu tươi làm cho phai nhạt dần, khiến đám yêu thú thanh tỉnh không ít, dần dần bỏ chạy mất hết."
" Vậy mùi phấn hoa ở đâu chui ra." Đại trưởng lão nhíu mày, trầm giọng nói ra.
Việc này phải tra rõ, nếu không xuất hiện thêm vài lần nữa, chẳng phải thiệt hại sẽ càng ngày càng nhiều.
" Ta không biết." Chu Gia gia chủ trả lời một cái dứt khoát. Nếu biết ta còn ngồi ở đây phân tích sao.
Tất cả mọi người đều bảo trì im lặng, bầu không khí bỗng có chút xấu hổ.
" Có phải hay không là người Hắc Dao Tông làm?" Tam trưởng lão Thượng Thanh Tông liếc mắt nhìn Gia chủ Chu gia, hơi do dự nói ra.
" Rất có khả năng này." Đại trưởng lão Thượng Thanh Tông mặt lạnh xuống.
Mối xích mích giữa Thượng Thanh Tông và Hắc Dao Tông không phải ngày một ngày hai. Lại thêm khu vực này là do cả hai tông môn đều tìm ra, là Thượng Thanh Tông đánh đuổi Hắc Dao Tông đi. Đối phương ghi thù hận khiến Thượng Thanh Tông ăn quả đắng cũng phải.
Nếu hôm nay không phải có Gia chủ Chu gia ở đây, Thượng Thanh Tông có thể thương vong thảm trọng rồi. Ba con yêu thú cấp ba, cũng không phải là ba vị trưởng lão Thượng Thanh Tông có thể khống chế được.
" Không có khả năng."
Chu Gia gia
chủ sầm mặt lại. Nếu chuyện này do Hắc Dao Tông gây ra, tại sao người Chu gia ở đó lại không có ai thông báo chứ. Chuyện lớn như vậy không thể giấu diếm được hắn.
" Chỗ này ngoài đệ tử của Thượng Thanh Tông và người Chu gia ra. Cũng chỉ có người Hắc Dao Tông biết thôi." Đại trưởng lão Thượng Thanh Tông nói ra.
Chu Gia gia chủ cũng hơi do dự. Có phải hay không người Chu gia có thông báo nhưng chưa đến được tại hắn.
Giữa lúc năm người còn đang nghi thần nghi quỷ, một bóng người từ trong lối đi sân tập luyện đi ra. Bóng người đó là Chu Y.
Chu Y đang cảm thấy hậm hực, khi nãy nàng quên không hỏi tên đệ tử đó. Bây giờ thì mất tích trước mặt nàng, khiến nàng đi tìm hắn mà không thấy.
Chu Y quyết tâm nếu tìm ra tên đệ tử đó, sẽ lôi vào phòng kín, sử dụng dây thừng và roi da hành hạ hắn.
" Chu Y. Tại sao ngươi lại ở đây." Đại trưởng lão Thượng Thanh Tông chợt nói, giọng hơi gắt gỏng.
Bốn người còn lại cũng nhìn về phía nàng đầy bất thiện. Không ai thích có cấp dưới của mình phá đám cuộc nói chuyện. Nhất là khi cuộc nói chuyện đang lâm vào bế tắc.
" Đại trưởng lão, là Chu Y đang đi tìm một tên đệ tử." Chu Y vội vàng cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch.
Mặc dù không toả ra khí thế gì. Nhưng áp lực của cả năm người đè lên vẫn khiến nàng sợ hãi.
" Đệ tử, tên là gì?"
" Chu Y không biết. Đó là một tên đệ tử lạ mặt."
Cả năm người liếc nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác, tên đệ tử mà Chu Y nói, có vấn đề.
Giữa lúc Chu Y còn đứng chôn chân tại chỗ, chờ đợi lời nói của năm vị cao tầng ngồi trước mặt. Một làn khói xanh từ trong hang động lan đến trước mặt nàng.
Chu Y chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, hình ảnh năm người trước mắt mình nhoè đi, sau đó tối sầm lại. Chu Y ngã khụy xuống đất, ngất đi.
" Có độc."
Chu Gia gia chủ hét lớn, cả năm người giật mình đứng dậy sử dụng công pháp, áp chế khí độc, tóm lấy Chu Y đang nằm trên mặt đất, lùi dần ra bên ngoài.
" Đây không phải khói độc bị phong ấn trong mật thất sao." Đại trưởng lão Thượng Thanh Tông khiếp sợ nói ra, hắn càng ngày càng cảm thấy, mọi việc dần ra khỏi tầm kiểm soát.
Không lo được nhiều như vậy, mọi người nhanh chóng chia ra làm ba đường. Tên trưởng lão nội môn Thượng Thanh Tông cầm Chu Y đi ra bên ngoài chờ đợi. Tam trưởng lão Thượng Thanh Tông cùng tên trưởng lão Chu Gia gia tộc đi vào khu tập luyện, đưa đám đệ tử còn trong hang động đi ra ngoài. Còn đại trưởng lão Thượng Thanh Tông cùng với Chu Gia gia chủ đi vào trong lối đi cuối vào mật thất, tìm hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Quay trở lại Cao Lãng, hiện tại hắn đang chạy hết tốc lực. Bộ đồ trang bị phòng độc quả nhiên chu đáo, ngoài việc giảm tốc độ di chuyển của hắn ra, không phải lo vấn đề khí độc bên ngoài.
Sau khi khí độc lan ra ngoài, Cao Lãng chính là vận hết tốc lực đi vào bên trong. Càng vào sâu trong lối đi, Cao Lãng càng lên cao, mặc dù khó hiểu tại sao lại xây dựng như vậy, thế nhưng Cao Lãng vẫn không quan tâm. Thời gian của hắn không còn nhiều.
Đi đến cuối là một cánh cửa đá, Cao Lãng lập tức vận dụng linh khí hội tụ trong lòng bàn tay.
Lục Điêp Chưởng.
Một tiếng động lớn vang lên, thế nhưng cánh cửa đá vẫn không ảnh hưởng gì.
" Làm sao bây giờ?" Cao Lãng bối rối, hắn cố gắng trấn an bản thân bảo trì bình tĩnh.
" Cao Lãng, bên phải cửa hang." m thanh của Tử Văn vang lên.
" Hả?" Cao Lãng quay sang phải, hắn nhìn thấy một chỏm đá nhọn nằm sát tường, lồi lên trên vách tường có gắn ngọc phát sáng.
" Khậc."
Cao Lãng đi đến gần, nhẹ ấn tay vào đấy, chỏm đá lún xuống dính liền vào trong vách tường.
Tiếng âm thanh cơ quan vang lên, cánh cửa đá trước mặt hắn từ từ mở ra.
Nhìn lối đi trước mặt mình, khoé miệng Cao Lãng giật nhẹ.
" Đơn giản vậy sao? Làm hắn tưởng có gì khó khăn chứ."
Bước qua cánh cửa, bên trong là một căn phòng rộng với bốn vách tường xung quanh. Ở giữa là một bộ thây khô ngồi trên bồ đoàn, chết không biết bao nhiêu năm. Trước mặt bộ thây khô là một cái hộp gỗ, không biết chất liệu chính xác, thế nhưng hộp gỗ để lâu như vậy mà vẫn nguyên vẹn, hẳn chất liệu là rất quý giá.
Cao Lãng hơi do dự, xung quanh chỉ có cái hộp và bộ thây khô, vì thế đồ tốt chỉ có trên hai thứ này. Chỉ là Cao Lãng không chắc trên cái hộp có cơ quan nào gây nguy hiểm cho hắn không.
Giữa lúc Cao Lãng còn đang do dự, bên cạnh bộ thây khô loé lên hình ảnh một lão già chỉ có nửa thân người trên, còn bên dưới không có gì hết. Khiến Cao Lãng giật mình, linh hồn bộ thây khô vẫn còn sống.
Cường giả Nguyên Anh Cảnh có thể sống lâu đến thế sao?
Truyện convert hay :
Nữ Thần Tới Cửa Cuồng Tế