Sau khi kết thúc chuyến đi cắm trại dã ngoại này, An Tưởng cũng nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học. Đồng thời An Tử Mặc cũng nhận được thư mời nhập học lớp thiên tài của trường trung học phổ thông số 1 ở Giang Thành.
Trường trung học phổ thông số 1 chính là trường cấp ba giỏi nhất ở cả nước. Trường đặc biệt thành lập một lớp thiên tài đặc biệt dành cho các bạn nhỏ có chỉ số thông minh rất cao, tuyển sinh các bạn nhỏ từ ba đến sáu tuổi trên khắp cả nước. Vào đây, các bạn nhỏ sẽ được dạy theo chương trình vượt quá chương trình giáo dục của các bạn cùng tuổi. Với những bạn nhỏ xuất sắc, các bạn nhỏ đó còn có thể trực tiếp đi học đại học.
An Tử Mặc đã muốn vào trường trung học phổ thông số 1 học từ năm ngoái. Nhưng do An Tưởng muốn cậu trải nghiệm cuộc sống ở nhà trẻ nên cậu mới chần chừ, chuyện này cứ để đó từ đó. Bây giờ cậu đã học xong nhà trẻ, An Tưởng cũng thi đại học xong, cậu không cần phải đi học lớp tiền tiểu học hoặc vào lớp 1 như những bạn nhỏ khác. Sau khi thảo luận với Bùi Dĩ Chu xong, cậu lừa An Tưởng đăng ký vào trường trung học phổ thông số 1.
Tên An Tử Mặc được viết rõ ràng trên tờ giấy báo nhập học được viết bằng tay. An Tưởng lật tới lât lui xem vài lần, nụ cười trên mặt chưa từng tắt đi. Đột nhiên cô nhớ tới những lời vớ vẩn của mấy người trên mạng. Ánh mắt cô di chuyển, sau đó lấy điện thoại ra chụp giấy báo nhập học của mình và An Tử Mặc đăng lên.
[Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo V: Cảm ơn con trai đã chăm chỉ dạy kèm cho mẹ, cuối cùng bà mẹ già này cũng có thể trở thành một nữ sinh viên. Đồng thời cũng chúc mừng con yêu chuẩn bị nhập học vào trường trung học phổ thông số 1 (hình ảnh) (hình ảnh)]
——???
——?????
—— Mẹ nó!
—— Vì thế bảo năm sau học đại học là không phải câu đùa?
—— Cái này là thật hả?
—— Lầu trên thiếu hiểu biết quá. Giấy báo nhập học của lớp thiên tài trường trung học phổ thông số 1 đều được thầy Tiêu viết tay. Thầy Tiêu cũng chính là chủ nhiệm của lớp thiên tài ấy, thầy ấy đặc biệt từ những chức lớn để về đây dạy. Tờ giấy báo nhập học kia đúng là nét chữ của thầy Tiêu.
—— A a a a, tui chính là học sinh của trường trung học phổ thông số 1 nè, hạnh phúc quá!!
—— Huhuhu, lầu trên hạnh phúc cái quỷ ấy. Lớp thiên tài và lớp chúng ta không ở cùng một khu đâu! Hơn nữa để sức khỏe của các bạn nhỏ lớp thiên tài được đảm bảo thì thời gian đi học của mấy nhóc đó cũng không giống mình đâu!
“……”
Hành động lần này của An Tưởng nhận được một làn sóng hâm mộ và ghen tỵ của cư dân mạng. Cô cảm thấy vô cùng sảng khoái, đợi khoảng thời gian khai giảng rồi tiếp tục đăng thêm mấy chương truyện tranh. Bây giờ An Tưởng đã là họa sĩ nổi tiếng với hơn triệu fan, mỗi lần cô cập nhật chương mới đều được mọi người ủng hộ vô cùng nhiệt tình. Mấy bên sản xuất phim cũng đánh giá cao tác phẩm của cô, sau khi cô ký hợp đồng xuất bản truyện tranh thành sách thì cũng có công ty chuyển thể phim tìm tới cô.
Trước kia An Tưởng cũng từng xem phim của công ty này sản xuất rồi. Bên đó chế tác vô cùng hoàn hảo, tuyển diễn viên cũng rất hợp, chuyển thể cũng không có gì là xấu. An Tưởng vào trong trang cá nhân của đối phương, sau khi phát hiện đó không phải lừa đảo thì thay quần áo, chỉnh trang một chút rồi lái xe đi đến công ty.
Đây là lần đầu tiên cô tự ký hợp đồng, khó tránh hơi căng thẳng một chút.
Trong lòng mang theo tâm trạng thấp thỏm, An Tưởng đi theo sự hướng dẫn của trợ lý vào phòng làm việc.
“Cô ở chỗ này chờ một chút, ông chủ của chúng tôi tới đây ngay.”
An Tưởng gật đầu, ngồi vào ghế, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, cửa phòng được mở ra, một người từ từ đi vào. Bộ vest của người đó phẳng phiu, ít nói ít người. Khi nhìn rõ gương mặt của người đó, An Tưởng dựng đứng cả lên.
“Bùi Dĩ Chu, anh đùa em đấy hả?” An Tưởng bực mình, giọng điệu không khỏi xấu hổ và tức giận.
Bùi Dĩ Chu vẫn làm dáng vẻ xử lý việc công như cũ, làm ra vẻ chúng ta không quen nhau”. Sau khi nhận hợp đồng trong tay bí thư xong, anh đưa tới trước mặt An
Tưởng: “An tiểu thư, đây là hợp đồng, mời cô xem qua.”
An Tưởng: “?”
Dáng vẻ của cô làm bí thư phì cười, nói: “Thật ra công ty này chính là công ty con của Hoa Tinh. Bộ phận kế hoạch của công ty chúng tôi thấy tác phẩm của bà chủ rất tốt, phù hợp để chuyển thể, vì thế mới chủ động liên hệ với bà chủ. Không ngờ hôm nay Bùi tổng cũng tới đây.”
An Tưởng nghi ngờ liếc mắt nhìn Bùi Dĩ Chu một cái, sau đó nhận lấy hợp đồng, đọc nội dung trong đó.
Trước khi tới đây, cô cũng cố ý tìm hiểu giá trị của mình qua người trong giới rồi. Bản hợp đồng này đúng là được soạn ra một cách vô cùng công tâm, không giống như Bùi Dĩ Chu mở cửa sau cho cô. An Tưởng nghĩ một lát rồi cầm bút lên, ký vào hợp đồng.
“Bảy ngày sau tiền sẽ được chuyển vào trong tài khoản của cô. Lát nữa sẽ có chuyên gia thảo luận cùng cô về công việc quay.” Bí thư cất hợp đồng đi, “Hai người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài trước.”
Bí thư rời đi. Chỉ còn mình hai người trong căn phòng lớn như vậy.
Bây giờ còn cách lúc Mặc Mặc tan hai giờ. An Tưởng muốn về nấu đồ ăn cho cậu ăn, nhưng vừa đứng dậy thì tay cô đã bị người khác kéo lại.
“Anh làm gì?”
Hai mắt Bùi Dĩ Chu sáng trưng: “Bây giờ anh là kim chủ của em.”
An Tưởng: “????”
Bùi Dĩ Chu: “Ăn cơm cùng anh.”
An Tưởng: “……”
Ăn cơm thì ăn cơm, nắm chân nắm tay cái gì?
An Tưởng chửi thầm trong lòng, nhưng bên ngoài cô vẫn rất phối hợp với anh: “Được thôi, thế kim chủ, anh muốn đi ăn chỗ nào.”
“Xem tâm trạng của anh đã.”
An Tưởng bĩu môi, thầm nghĩ, ngày càng khó hầu hạ người đàn ông này.
Hai người lần lượt rời khỏi công ty. Vừa ra khỏi cửa, Bùi Dĩ Chu đã không nhịn nổi nữa nắm lấy tay An Tưởng.
An Tưởng ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo ý cười: “Bùi tổng, như vậy không hay lắm đâu?”
Cô cười khúc khích, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai anh.
Hai vợ chồng đi lang thang trên đường như mấy cặp người yêu. Bầu trời âm u, không lâu sau, có cái gì lành lạnh chạm vào giữa mày An Tưởng. Cô không khỏi dừng chân lại, xung quanh toàn là sương mù bay thấp. Cuối cùng từng hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Bông tuyết dịu dàng dừng và tan trên mặt An Tưởng.
Bùi Dĩ Chu sợ cô lạnh nên không chút do dự cởi áo khoác ngoài của mình khoác cho cô. Trên áo khoác còn vương lại nhiệt độ cơ thể của anh. Khung cảnh này làm An Tưởng nhớ lại ký ức trong ngày cuối cùng mình làm con người.
Anh làm bạn với cô đến tận lúc cô chết đi. Ngày trước cô còn nghĩ rằng trận tuyết ngày hôm đó là trận tuyết cuối cùng của đời mình.
“Bùi Dĩ Chu.” An Tưởng đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, hai mắt đen láy nhìn anh.
“Sao?”
“Về sau chúng ta ngắm tuyết cùng nhau được không?”
Bùi Dĩ Chu duỗi tay phủi hạt tuyết trên lông mi cô, cười tươi: “Được.”
“Chúng ta sẽ đi tới nhiều nơi để ngắm tuyết.”
“Được.”
“Bùi Dĩ Chu.”
An Tưởng dang hai tay ra sau đó nhào vào trong ngực anh. Vòm ng ực anh vừa rắn chắc vừa ấm áp, cái ôm của cô làm nhịp tim của anh nhanh hơn. An Tưởng nghiêng đầu, dán đầu vào ngực anh, nhắm mắt thề: “Từ nay về sau, em sẽ không rời đi nữa.”
Giữa con phố đầy người đến kẻ đi, Bùi Dĩ Chu nâng mặt An Tưởng lên, từ từ hôn lên môi cô giữa trời tuyết.
Một nóng một lạnh hòa vào nhau làm trái tim người ta rung động.
Ngàn câu vạn chữ, dường như được nói hết qua cái hôn này.
Cô là người anh yêu, cũng là định mệnh của đời anh.
Trước khi chết đi, không ai có thể tách họ ra được nữa.
– HẾT CHÍNH TRUYỆN –