Editor: Minh An
Trước mắt, chỗ ở của An Tưởng cùng vị trí nàng đang đứng ở quá xa, lo lắng cho thân thể của nàng, hệ thống tri kỷ dùng tiền tiêu vặt của mình thuê cho nàng một cái xe.
Nàng thật buồn ngủ nên sau khi lên xe liền dựa vào ghế ngủ mất.
Không biết khi nào xóc nảy đã dừng lại, An Tưởng bị tài xế đánh thức, mơ mơ màng màng mở hai mắt.
Ngoài cửa sổ là một mảnh hoang vắng.
Nguyên bản nghe nói nơi này muốn thành lập một khu mới, không ngờ đột ngột xảy ra tình huống ngoài ý muốn bị bắt ngưng khai phá, chỉ còn một mảnh phế tích.
Mấy năm qua người dọn đến dọn đi, cho dù ban ngày cũng khó gặp một bóng người, đến buổi tối thì công viên trò chơi bỏ hoang của tiểu khu tự động sáng đèn lên, quỷ khí dày đặc, không ai có lá gan lại gần.
Cha mẹ An gia mua ba phòng ở tiểu khi này, hai người vốn dĩ cho rằng có thể dựa vào khoản đền bù phá bỏ và di dời để làm giàu, không nghĩ người tính không bằng trời tính, cho đến hôm nay chỉ lấy được giá thuê ở cực thấp mà làm sinh hoạt mỗi tháng cho nữ nhi.
Đến nhà, nàng lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa tiến vào, đống hỗn độn trong nhà đập vào mắt khiến người ta nháy mắt dừng lại.
Phòng khách kéo chặt tấm rèm, trên sàn nhà chồng chất rác rưởi, toàn hộp cơm không biết để từ bao giờ, tản ra mùi vị gay mũi khó ngửi.
An Tưởng bịt kín mũi miệng, khó khăn tìm một chỗ sạch sẽ để đứng, khép lại cửa nhà, nhìn đống hỗn độn trong nhà đột nhiên không biết phải làm sao.
Hệ thống biết An Tường trì độn căn bản chưa thích ứng được sinh hoạt của nhân loại, nhìn ví tiền trống rỗng, đau lòng mở miệng: [Có muốn tôi thuê giúp người vệ sinh không?]
An Tưởng lấy lại tinh thần, lắc đầu, tìm xung quanh thấy một đôi găng tay cao su sạch sẽ, mang lên, bắt đầu dọn dẹp.
Thời gian cứ từng phút từng giây trôi đi, căn phòng dơ loạn ban đầu được nàng nghiêm túc dọn dẹp dần lộ ra bộ dáng nguyên bản.
Tốc độ làm của An Tưởng tuy rằng thong thả nhưng lại ngay ngắn trật tự, hệ thống không nhịn được kinh ngạc: [Nhìn dáng vẻ của cô lại rất phù hợp với sinh hoạt của nhân loại.] Khác với tưởng tượng của nó là nàng sẽ tay chân luống cuống.
Hệ thống tán thưởng động tác của nàng, nàng thấp thấp đáp lại: "Tôi, thường xuyên làm."
[Cái gì?]
"Người nhà, mặc kệ tôi." An Tưởng còn chưa thích ứng được việc mở miệng nói chuyện, đọc từng chữ không rõ.
Nàng sống cùng tộc nhân trong trang viên cực kỳ rộng lớn trên sườn núi.
Ban đầu An Tưởng cũng được chiếu cố, nhưng dần dần, gia tộc cảm thấy không cần lãng phí sức người sức của trên người vô dụng như nàng liền đuổi nàng ra khỏi trang viên, khóa nàng ở một tháp cũ nát phía sau.
Gia tộc coi nàng là sự sỉ nhục nên dùng hết thủ đoạn để che giấu sự tồn tại của nàng, chẳng quan tâm nàng bị đồng tộc khinh nhục, thờ ơ.
An Tưởng rũ mắt, tạm thời không nghĩ tới những ký ức không thoải mái đó nữa, tiếp tục chuyên chú sửa sang lại phòng.
Một ngày qua đi, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài, An Tưởng cuối cùng cũng có thể có cơ hội ngồi nghỉ.
Vừa mới ngồi xuống, thấy bên gương hiện ra ảnh ngược một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ lại trẻ trung.
Lông mi nàng run rẩy, ngón tay không tự giác xoa gương mặt.
Đây là lần đầu tiên An Tưởng nhìn thẳng vào bộ dáng của nàng sau khi xuyên qua, từ tin tức hệ thống cung cấp thì tiểu cô nương này bằng tuổi nàng, mặt mày cũng có vài phần tương tự với nàng.
Nàng cũng không tỉ mỉ trang điểm, tự nhiên cuốn mái tóc dài hỗn độn dài tới eo, khuôn mặt nhỏ tái nhượt, tựa như hoa phiêu diêu lúc mưa gió.
Yếu hơn một ít so với ấn tượng của nàng về nhân loại.
Nghỉ ngơi xong, An Tưởng tìm một quyển vở nhỏ nghiêm túc tính toán cho tương lai.
Nàng muốn ở đây sinh hoạt năm năm, tiền tiết kiệm không tính là rất nhiều, An Tưởng định vẽ truyện tranh hoặc mở tiệm trà sữa, đó cũng là việc nàng thường xuyên làm ở thời điểm bị nhốt lại kia, hiện tại vừa vặn có thể dùng để kiếm lời.
Tiền kiếm được một phần dùng để chi tiêu hằng ngày, một phần để cho đứa trẻ trong bụng.
Còn có ——
Ngày mai nàng muốn ra ngoài mua một cái quan tài!
Một đêm trằn trọc, khi trời mới tờ mờ sáng, An Tưởng rời giường đi đến tiệm bán quan tài nổi tiếng nhất Giang Thành.
Cửa hàng bán quan tài ở một hẻm sâu vùng ngoại thành, hẻo lánh không người, trông khá quạnh quẽ.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, trong phòng trưng bày mấy cái quan tài đã làm xong, trên tường là hũ đựng tro cốt, còn có một số đồ linh tinh khác.
"Khách nhân có yêu cầu gì?"
"Tôi muốn mua một cái quan tài." An Tưởng nhìn chằm chằm quan tài ở giữa, đôi mắt tỏa sáng.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều ngủ trong tủ quần áo, nếu chọc người nhà không vui, bọn họ sẽ trực tiếp ném nàng đến hầm rồi đóng lại.
Đời trước An Tưởng cũng chưa được ngủ ở một quan tài quá thoải mái, khi còn nhỏ cực kỳ hâm hộ tỷ tỷ có một quan tài bằng thủy tinh, còn tưởng tượng chính mình cũng có một cỗ quan tài mỹ lệ như vậy.
Chủ quán đứng dậy đi lên nghênh đón nàng: "Đây là quan tài long phượng chế tạo cho hai người dùng, thích hợp dùng để hợp táng, còn cái này là gỗ tử đàn, hoa ở mặt trên đều được khắc thủ công, cô xem, còn có mùi hương này."
Gỗ tử đàn xúc cảm rất tốt, còn có mùi hương gỗ thoang thoảng.
"Ngủ bên trong có thoải mái không?" Quan tài bị đóng chặt, An Tưởng không thấy rõ bên trong, đối với nàng thì bề ngoài đẹp quan trọng, thoải mái hay không càng quan trọng hơn.
Chủ quán lẩm bẩm lầm bầm: "Người chết không quan tâm có thoải mái hay không." Lại hỏi, "Cô nương mua cho người nhà, vẫn là nên hỏi ý kiến bạn bè, bạn bè có thể đưa ra ý kiến..."
An Tưởng nói: "Tôi mua tự mình dùng." Ngón tay nàng nắm chặt, ngữ điệu chậm hơn rất nhiều, "Cho nên...!cái này ngủ có thoải mái không?" Nói với ánh mắt chờ đợi, hô hấp chậm chậm.
Chủ quán: "....."
Chủ quán: ".........."
"Cô...!mua cho chính mình?" Chủ quán hoài nghi mình nghe nhầm, hỏi lại một lần.
An Tưởng mới vào thế giới loài người chưa cảm thấy có gì không ổn.
Nàng một lòng chỉ muốn mua một cái quan tài thoải mái, nghi ngờ của chủ quán làm trái tim nàng thắt lại, không khỏi cắn cắn môi dưới, cực kỳ cẩn thận nói ra ba chữ cực kỳ thanh thiển: "Không được sao?"
"....." Thật ra cũng không phải là không được.
Chủ quán trầm mặc đánh giá An Tưởng vài lần.
Cô mặc thường phục đơn giản, mặt mày trổ mã đến phi thường xinh đẹp, chỉ là