Ban đêm có một trận mưa nhỏ. Bùi Dĩ Chu không che ô nên lúc gõ cửa đi vào trong nhà thì trên vai anh còn dính một chút mưa nhỏ, hơi ẩm lạnh lẽo truyền đến An Tưởng đứng không xa.
Cô vội lấy khăn bông đưa cho anh để anh lau khô. Bùi Dĩ Chu từ chối.
Anh đổi giày đi vào trong nhà, liếc mắt một cái thấy An Tử Mặc đang ngồi nghịch màu dưới đất.
Cậu nhóc không nói một lời, bộ dáng trông vô cùng ngoan ngoãn.
Bùi Dĩ Chu bước nhanh tới, không nói hai lời trực tiếp xách An Tử Mặc lên. An Tử Mặc không kịp giãy giụa đã bị Bùi Dĩ Chu xách vào trong phòng.
Bang.
Sau khi đóng cửa xong, Bùi Dĩ Chu thuận tay khóa trái cửa.
“Chú định làm gì?” An Tử Mặc ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt khó chịu.
Bùi Dĩ Chu không trả lời, bế An Tử Mặc đặt lên trên ghế, bàn tay to đè cậu lại không cho cậu lộn xộn. Sau đó anh mở máy tính ra, tìm video mở ra cho cậu xem.
Video là băng ghi hình ở một đoạn đường.
An Tử Mặc không hiểu anh định làm gì cau mày, mất kiên nhẫn. Nhưng vì không thoát ra khỏi được tay Bùi Dĩ Chu nên đành khó chịu nhìn vào màn hình.
Nhìn vào màn hình, An Tử Mặc thấy một người đàn ông hành động quỷ dị đi vào trong hẻm, sau đó có một cô gái theo sau. Cậu cảm thấy bóng dáng cô gái này trông khá quen thuộc, nhìn kỹ mới biết là An Tưởng.
“Chú cho tôi xem cái này làm gì?”
Cậu không có hứng thú với việc tiếp tục xem An Tưởng đi đâu, làm gì nên muốn rời khỏi. Nhưng bàn tay trên vai cậu càng đè nặng hơn.
“Tiếp tục xem.”
Bùi Dĩ Chu mạnh mẽ nói, không cho cậu cơ hội phản đối.
An Tử Mặc hít sâu một cái, không tình nguyện tiếp tục ngồi xem.
Video rơi vào trạng thái yên lặng rất lâu. An Tử Mặc khoanh tay trước ngực, không hiểu sao thấy hơi lo lắng, hai chân không tự giác đong đưa.
Đột nhiên hình ảnh thay đổi.
An Tưởng hoảng loạn chạy từ trong ngõ nhỏ ra. Sau đó có một bóng đen hiện lên. Giây tiếp theo, bóng đen đó ấn An Tưởng xuống đất.
Tình huống đột ngột lại căng thẳng, kẻ điên kia bắt đầu tấn công An Tưởng. Tuy rằng video không có âm thanh nhưng An Tử Mặc cảm nhận được rõ ràng cảm giác sợ hãi khủng hoảng, khát vọng sống còn của An Tưởng.
Sau đó thì hết video.
An Tử Mặc ngẩng cổ lên, ngơ ngác hỏi: “Chú cho tôi xem cái này làm gì?”
Khuôn mặt non nớt của cậu bình tĩnh đến mức quá đáng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, không hề gợn sóng. Dường như sau khi xem xong video kia cậu chẳng có cảm xúc gì hết, dường như với cậu, cô gái suýt chết trong video kia chỉ là người xa lạ.
Bùi Dĩ Chu ngồi xuống, nhìn màu sắc linh hồn của An Tử Mặc không chút dao động, thay đổi thì anh đã biết, sau khi xem xong video kia nó chẳng có cảm xúc gì.
“Hôm đó lúc con trốn đi, mẹ con đã tìm con rất lâu.”
An Tử Mặc nhỏ giọng, “Ừm.”
Bùi Dĩ Chu tiếp tục nói: “Kẻ điên tấn công mẹ con không phải là con người. Đó là con lai của quỷ hút máu mà không lâu trước kia vừa trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần. Mẹ con thấy móc khóa hình gấu nhỏ của con ở trong túi anh ta, cho rằng con xảy ra chuyện gì nên mới đuổi theo.”
An Tử Mặc nhướng mày, “Cái đó là tôi cố ý ném.”
Ánh mắt Bùi Dĩ Chu âm trầm, môi mím chặt.
An Tử Mặc nghe được sự tức giận trong lòng Bùi Dĩ Chu, nhưng vẻ mặt cậu vẫn thờ ơ.
Bùi Dĩ Chu tức giận, nói từng câu từng chữ: “Suýt chút nữa con đã hại chết mẹ mình.”
“Nhưng con gấu bông kia rất vướng.” An Tử Mặc chẳng hề để ý, “Tôi vứt đi cũng chẳng sai chỗ nào cả.”
Bùi Dĩ Chu không nói lời nào.
Lông mi An Tử Mặc run run, nhẹ nhàng cong môi lên, “Tôi hiểu rồi. Chú Bùi cho tôi xem video này là muốn tôi áy náy? Sau đó muốn tôi xin lỗi mẹ tôi?”
“Căn bản con chưa ý thức được vấn đề.”
An Tử Mặc dựa vào ghế, chân nhỏ lắc qua lắc lại: “Nếu nói về ai là người suýt chút nữa hại chết An Tưởng thì chú cũng có trách nhiệm rất lớn đó. Chú cung cấp tin tức không chính xác nên An Tưởng mới đến đó, sau đó gặp được kẻ điên kia. Tôi không biết việc vứt con gấu kia lại kéo theo chuyện này, vốn dĩ tôi cũng cho rằng đó chỉ là một hành động bình thường. Vì thế chú không thể coi tôi thành hung thủ gián tiếp suýt chút nữa hại chết An Tưởng được.”
An Tử Mặc nói vô cùng có logic: “Huống chi so với hiện tại trách móc tôi thì chú càng nên đi trách hung thủ, trách nhân viên công tác đã lơ là nhiệm vụ của mình. Nếu bọn họ không để kẻ điên kia trốn viện thì sẽ không có ai bị thương. Hơn nữa việc cũng đã xảy ra rồi, chú cho tôi xem cái video này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
An Tử Mặc liếc nhìn màn hình.
Với cậu thì ngồi xem đi xem lại những thứ đã xảy ra chỉ là một việc mất thời gian.
“An Tử Mặc, trong video không phải ai khác mà là mẹ con đó!”
An Tử Mặc nhàn nhạt nhìn anh một cái, “Kể cả trong video là tôi thì tôi cũng sẽ nói như vậy.”
Bùi Dĩ Chu chăm chú nhìn đôi mắt cậu, muốn tìm trong đó một chút tình người. Nhưng chẳng có gì hết.
Anh chỉ nhìn thấy trong đó là sự lạnh lùng, bình tĩnh, dửng dưng.
An Tử Mặc không phải là đứa trẻ ba tuổi bình thường, thậm chí còn không có những cảm xúc mà người bình thường nên có. Không ngoa khi nói cậu không hề có tình cảm với bất kỳ thứ gì xung quanh.
“Mặc Mặc, nếu một ngày nào đó mẹ con chết đi thì sao?”
An Tử Mặc nói: “Là người đều sẽ chết.”
Ngoài thời gian, chẳng có cái gì có thể trường tồn vĩnh hằng cả.
Chết đi cũng chỉ để bước sang kiếp sau. Cậu cũng đã từng chết một lần rồi, không còn sợ cái chết nữa nên sẽ càng không quan tâm tới sống chết của người khác.
“Được.” Bùi Dĩ Chu giận không nói nổi nữa, anh ngồi xổm trước mặt cậu nhóc, nói, “Mai sẽ đưa con đi gặp bác sĩ để khám bệnh.”
An Tử Mặc banh mặt, “Tôi không nghĩ rằng tôi bị bệnh.” Ban đầu đúng là cậu có hơi lo lắng về hàm răng của mình. Nhưng ngoài hàm răng thì chỗ nào của cậu cũng bình thường, hoàn toàn không cần lãng phí thời gian đi khám.
“Người có bệnh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình có bệnh. Ba cho rằng con có vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng.” Bùi Dĩ Chu không coi An Tử Mặc là một đứa trẻ ba tuổi, cũng không đối xử với cậu giống như đối xử với một đứa trẻ. Thằng nhóc này có năng lực đọc tâm, không thể giấu giếm nó bất cứ thứ gì. Vì thế cứ nên nói rõ ràng ngay từ đầu, không cần lằng nhằng gì hết.
“Đêm nay ngủ ngoan, không cần chạy đi đâu, con chạy cũng không thoát.” Bùi Dĩ Chu cong mắt cười nhạt, có chút vênh váo.
Anh xoa đầu An Tử Mặc một cái sau
đó mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hai ba con ở trong phòng nói chuyện đến hơn nửa ngày. An Tưởng chẳng biết hai người bọn họ nói cái gì, vô cùng sốt ruột. Cuối cùng Bùi Dĩ Chu cũng đi ra, cô kéo cái chân bị thương đi qua, ánh mắt trông mong chờ đáp án của anh.
“Qua bên kia ngồi nói, nhìn cô kìa, đứng cũng không vững.” Bùi Dĩ Chu ôm eo An Tưởng, dìu cô đến gần ghế sô pha.
Vòng eo của An Tưởng nhỏ, thon gọn. Đứng gần có thể ngửi được mùi hương của cô.
Bùi Dĩ Chu không kìm được lòng mà suy nghĩ miên man, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
An Tưởng ngồi xuống, tìm tư thế thoải mái, sau đó cầm cái gối ôm ôm vào trong ngực, vẻ mặt tò mò, “Anh nói gì với Mặc Mặc thế? Nó không phản nghịch đó chứ?”
Hai chữ “phản nghịch” kia dùng rất hay, Bùi Dĩ Chu cười khẽ, ánh mắt ôn nhu nhìn An Tưởng.
“Không có.”
An Tưởng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”
“Ngày mai tôi định mang thằng bé đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Nghe Bùi Dĩ Chu nói xong, An Tưởng trừng lớn đôi mắt.
“Tôi phát hiện là thằng bé không phải cố ý nhằm vào cô, mà là do nó vô cảm với tất cả mọi người. Nó vô cảm với người xa lạ, với người thân thậm chí là chính mình.”
An Tưởng không khỏi nắm gối chặt hơn, ánh mắt vừa mờ mịt vừa hoảng sợ.
Cô không hiểu ý của Bùi Dĩ Chu lắm, nhưng cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Thấy cô sắp khóc, Bùi Dĩ Chu vội xoa đầu nhỏ của cô, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu. Bạn tôi là bác sĩ tâm lý giỏi nhất, nếu Tử Mặc thật sự bị làm sao, chúng ta có thể phát hiện và điều trị kịp thời.”
An Tưởng không nói lời nào, cúi đầu lau lau nước mắt, sau đó nói với Bùi Dĩ Chu: “Để tôi đi cùng anh.”
Bùi Dĩ Chu cười nhẹ, “Cô ở nhà dưỡng thương thật tốt là được. Tôi cùng thằng bé đi là đủ rồi.”
An Tưởng biết Bùi Dĩ Chu là người có trách nhiệm, nhưng cô vẫn không quá yên tâm, muốn đi cùng anh.
Nhưng mà ——
An Tưởng mím môi nhìn về mắt cá chân đang bị thương của mình. Đừng nói là đi đường, bây giờ mỗi tối ngủ cũng đều bị đau đến tỉnh.
“Thật ra đây cũng là chuyện tốt. Nếu Mặc Mặc thật sự có vấn đề thì chứng tỏ là nó không phải thật sự ghét cô, không muốn sống cùng cô.”
“Thế tại sao nó lại muốn rời nhà trốn đi?”
An Tưởng nghĩ mãi không hiểu.
Rõ ràng trước đó thằng nhóc này còn vô cùng nghe lời, kể cả lúc cô đi giao hàng, để thằng nhóc ở nhà một mình nó cũng ngồi rất ngoan. Nhưng tại sao đúng hôm đó nó tự dưng lại rời nhà trốn đi? Nhất định là có chuyện gì đó, nhưng nó lại không nói cho cô. Thằng nhóc không tin tưởng cô một chút nào cả.
An Tưởng cảm thấy thất bại, vì thế hôm đó cô mới không khống chế được cảm xúc cùng hành động của mình, nặng lời rồi ra tay đánh Mặc Mặc.
“Mặc Mặc có chính kiến của mình, nếu thằng bé không muốn nói cho chúng ta biết thì có ép nó cũng không nói đâu.”
An Tưởng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn kim đồng hồ chỉ đến 8 giờ rưỡi, An Tưởng không khỏi liếc mắt nhìn Bùi Dĩ Chu đang mặc tây trang ngồi cạnh mình, hơi ngập ngừng. Một lúc sau cô mới cẩn thận hỏi: “Có, có phải là anh chưa ăn tối không?”
“Ừ, vừa họp xong thì tôi tới đây ngay.”
Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu bình thản, nói nhẹ nhàng bâng quơ làm An Tưởng càng ngại hơn.
Cô nhớ hình như trong tủ lạnh còn một ít mì sợi, vì vậy đứng dậy đi vào trong phòng bếp: “Tôi…… Tôi đi nấu mì sợi cho anh. Anh chờ một chút nhé!”
“Không cần đâu.”
Bùi Dĩ Chu vội kéo cổ tay cô lại. An Tưởng đang bị thương ở chân nên đi đứng không vững, động tác của Bùi Dĩ Chu làm cô trực tiếp mất thăng bằng ngã xuống. Bùi Dĩ Chu nhanh tay ôm eo cô lại, tiếp đó An Tưởng ngã ngồi trên đùi Bùi Dĩ Chu.
Thời gian như được bấm nút tạm dừng.
An Tưởng ngồi trên đùi anh không dám động đậy. Xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, cô còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ người anh truyền đến. Lồng ngực anh rắn chắc, mùi hương trà Ô Long thoang thoảng cứ như đang câu dẫn cô vậy.
An Tưởng hoảng loạn chớp mắt, luống cuống tay chân giãy giụa muốn thoát ra khỏi tư thế xấu hổ này. Nhưng cô đã xem nhẹ vết thương ở eo mình rồi.
Cô lại ngã về một lần nữa, hơn nữa lần này còn đụng vào chỗ mềm mại của Bùi Dĩ Chu.
Sắc mặt Bùi Dĩ Chu có chút thay đổi, hô hấp hơi hỗn loạn.
“Eo, eo tôi bị đau.” An Tưởng muốn khóc. Sau đó cảm thấy như có cái gì chọc chọc vào mình, hơi khó chịu nên An Tưởng không nhịn được ngọ nguậy mấy cái.
“Đừng……” Yết hầu Bùi Dĩ Chu lên xuống, tiếng nói trầm trầm. Anh nhắm mắt kiềm chế dục vọng mãnh liệt của mình, chỉnh lại hô hấp, nói, “Cô đừng làm loạn.”
“Được, tôi, tôi không làm loạn.” An Tưởng ngồi im trên đùi anh, không động tiếp.
Bàn tay to của Bùi Dĩ Chu ôm chặt vòng eo mềm mại thon thả của cô.
Ngửi mùi hương của cô, đầu óc thanh tỉnh của Bùi Dĩ Chu hỗn loạn. Anh không nỡ buông tay. Giờ phút này, những ý nghĩ điên cuồng chiếm cứ đầu óc của anh.
An Tử Mặc đi từ trong phòng ra, lúc đi qua hai người nghe được tiếng lòng rõ ràng truyền đến ——
[Thơm quá, muốn.]
An Tử Mặc dừng chân lại, vẻ mặt phức tạp nhìn qua.
Trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập dấu chấm hỏi??????
—— Trước mặt mầm non tương lai của Tổ quốc, người này nghĩ loạn cái gì thế?