An Tưởng mua xong vé cho ba người rất nhanh. Cô kích động nắm lấy tay nhỏ của con mình đi vào bên trong.
Nhìn bên ngoài, nhà ma được trang trí rất chân thực, nhìn vào cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Ở cửa đặt một hình nộm con ma có khuôn mặt màu đỏ, giống nhân vật trong bộ phim ma “Tử Thần Đến”. Mấy năm nay An Tưởng thường xuyên xem phim ma nên cô chẳng sợ mấy thứ này, thậm chí cô còn cảm thấy phấn khích vì đây là lần đầu tiên được đến nhà ma.
An Tử Mặc đi cạnh An Tưởng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua Bùi Dĩ Chu.
Trên mặt Bùi Dĩ Chu không có biểu cảm gì, nhưng cặp mày nhíu lại đã thể hiện cảm xúc thật sự của anh.
Chậc.
An Tử Mặc cười nhạo, cậu chờ mong trò vui của người ba chó má này của mình.
Nhà ma này lấy chủ đề là “Bệnh viện tâm thần”, cách chơi chính là “chạy trốn”. Vừa vào sảnh lớn thì đèn trên đầu bắt đầu lấp lóe, trên mặt đất có vài vết máu tạo ra khi tranh chấp. Ghế bắt đầu chuyển động qua lại, mấy cô gái y tá được trang điểm rất đáng sợ, gần như ai nhìn cảnh đó xong cũng sợ hãi.
Bùi Dĩ Chu mím môi, tim anh đập nhanh hơn theo từng giây.
Reng reng.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên làm Bùi Dĩ Chu giật mình. Da gà da vịt của anh rụng hết xuống, không nhịn được nhích người lại gần chỗ An Tưởng.
Cuối cùng An Tử Mặc cũng có cơ hội, cậu khinh thường: “Mẹ, hình như chú Bùi hơi sợ thì phải.”
Về mặt lý thuyết, An Tử Mặc biết được các cô gái thường không thích những người đàn ông nhát gan. An Tử Mặc rõ mẹ mình thích xem phim kinh dị hơn bất kỳ ai hết, không khó để đoán rằng cô sẽ coi thường người nhát gan như Bùi Dĩ Chu.
Quả nhiên An Tưởng không giấu được sự kinh ngạc: “Bùi tiên sinh, anh sợ ma à?”
Bùi Dĩ Chu lạnh lùng nhìn qua thằng nhãi ranh đang vui sướng khi người khác gặp họa, gật đầu: “Ừ.”
An Tưởng hơi buồn: “Sớm biết vậy em đã không để anh vào đây rồi. Vậy thôi, chúng ta cứ ra ngoài trước đi.” Nói rồi cô định bấm chuông trên vách tường để nhân viên công tác vào dẫn ba người ra ngoài.
“Không cần đâu.” Bùi Dĩ Chu nắm lấy cánh tay An Tưởng, nhanh chóng ngăn cô lại rồi nói, “Mãi mới có trò Mặc Mặc thích chơi, chúng ta cứ chơi cùng con đi.”
Bùi Dĩ Chu thở dài. Khuôn mặt mạnh mẽ của anh hiếm lúc lộ ra sự yếu ớt, “Anh không sao đâu, thằng bé vui là điều quan trọng nhất.”
An Tử Mặc: “???”
An Tử Mặc: “!!!!”
Mẹ kiếp, sao người này có thể trà xanh vậy được luôn hả???
Người ba chó má này của cậu có biết hai chữ “xấu hổ” viết như nào hay không??
Bùi Dĩ Chu không cảm thấy xấu hổ, thậm chí anh còn mừng trộm trong lòng.
Quả nhiên An Tưởng dính chiêu. Trong mắt cô, Bùi Dĩ Chu là người trầm ổn ít nói, hiếm khi lộ ra điểm yếu của mình trước mặt người khác. An Tưởng không thể tin được một người như anh cũng biết sợ, tình thương của mẹ trong lòng cô lập tức dâng trào, vươn tay qua chỗ anh, “Thế anh nắm tay em đi.”
Tay của cô vừa trắng vừa mềm, làn da mịn màng rất thích mắt.
Bùi Dĩ Chu cong môi duỗi tay ra nắm lấy.
Lòng bàn tay anh rất lớn, bên trong lấm tấm mồ hôi. Chắc hẳn vừa rồi anh đã rất sợ.
An Tưởng đỏ mặt, “Anh nắm tay em… thì sẽ không sợ nữa.”
“Ừ, có Tưởng Tưởng ở đây thì anh không sợ nữa.”
Hai người chẳng thèm để ý đến người khác, thản nhiên rải cơm tró ra bốn phía, không chỉ An Tử Mặc thấy ngứa mắt mà cô gái đang đóng vai quỷ ngồi trên ghế cũng không nhìn nổi nữa.
“Anh à… anh có thấy… dao phẫu thuật của tôi không?”
Cô gái đóng vai quỷ đứng lên nói.
Sống lưng Bùi Dĩ Chu cứng đờ, môi anh trắng bệch.
“Anh đừng sợ, chúng ta đi qua bên kia nha.” An Tưởng biết những con quỷ đáng sợ này đều là nhân viên công tác hóa trang. Cô nắm chặt lấy tay Bùi Dĩ Chu, đưa anh đi về phía cầu thang.
Đi được nửa đường, An Tưởng mới cảm thấy mình đã quên gì đó.
Cô dừng chân quay đầu lại nhìn thì đụng phải ánh mắt u oán của con mình.
“À…”
Cô bất cẩn quá, quên luôn con mình.
“Mặc Mặc tới đây đi, mẹ sẽ bảo vệ con, không cần sợ đâu nhé!”
“Con không sợ, cũng không cần mẹ bảo vệ đâu.” An Tử Mặc ôm chặt bình nước nhỏ của mình, tức giận đi trước hai người.
“Mặc Mặc dũng cảm thật đấy, còn biết dẫn đường cho hai chúng mình đi.” Bùi Dĩ Chu nói rồi nắm chặt lấy tay An Tưởng.
An Tử Mặc đi đằng trước nghe được tiếng lòng khiêu khích của Bùi Dĩ Chu.
[Cảm ơn Mặc Mặc đã tạo cơ hội cho ba và mẹ con!]
[Con có cảm thấy tên mình mà mang họ Bùi nghe thì khá là dễ nghe không?]
[Ba phải may mắn lắm mới có một đứa con đáng yêu như con đấy!]
“……”
Cút ngay! Đồ nam trà xanh!
Chuyến đi tham quan nhà ma này đúng là làm người ta khó chịu.
Ra khỏi nhà ma thì cũng là giữa trưa. An Tưởng tìm một quán ăn gần đó rồi vào ăn.
Các quán ăn ở công viên này rất đắt khách, quán này ở vị trí khá sâu bên trong nên cũng không quá đông người.
Ba người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Điều hòa lạnh trong quán ăn làm An Tưởng cảm thấy rất thoải mái.
“Chiều chúng ta đi xem phim điện ảnh được không? Có bộ phim “Chuột Siêu Đẳng” sắp chiếu, Mặc Mặc có muốn đi xem không?”
An Tử Mặc tức giận nói: “Chỉ có một con chuột thôi, có gì đáng xem cơ chứ?”
“… Nhưng mẹ thấy mấy bạn nhỏ khác đang bàn luận nhiều về phim đó lắm.” An Tưởng hơi thất vọng một chút, cô cũng rất muốn đi xem con chuột kia.
An Tử Mặc nhấc mí mắt, méo miệng nói, “Thế chúng ta đi đi.”
An Tưởng sáng hai mắt, cắn ống hút cười ngây ngốc.
Không khí giữa ba người rất hòa thuận. Số lượng khách vào quán ăn này cũng tăng lên.
Lúc này An Tưởng nghe thấy một giọng nói vang lên: “Tôi có thể ghép bàn với ba người không?”
An Tưởng ngẩng đầu, sửng sốt nhìn người mới tới.
An Ngạn Trạch cười dịu dàng, “Không ngờ tôi có thể gặp được Bùi tổng ở chỗ này.”
“Ừ, tôi cũng không ngờ gặp được người đi tới công viên trò chơi chơi một mình đấy.”
Trong lời nói của Bùi Dĩ Chu không giấu chút sự châm chọc nào.
An Ngạn Trạch tốt tính cười cười sau đó trực tiếp ngồi xuống ghế trống bên cạnh Bùi Dĩ Chu.
“Tôi tới đây với mấy đứa em mình, nhưng tôi tách cho bọn chúng đi chơi riêng rồi.” Một tay An Ngạn Trạch chống cằm, “Để tôi mời khách nhé? Không thể đột nhiên làm phiền ba người được.”
An Tử Mặc vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Là đi chơi với em gái tên An Tưởng của chú à?”
Cậu vừa nói lời này, sắc mặt của An Ngạn Trạch và An Tưởng thay đổi ngay lập tức.
An Tưởng khá bất ngờ khi con cô biết sự tồn tại của người An Tưởng kia. Sau đó cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
An Ngạn Trạch thu lại nụ cười, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ hiền lành của mình, “Là Bảo Châu.”
“Ồ.” An Tử Mặc bám chặt không buông, “Thế em gái kia của chú chết thật rồi à?”
An Ngạn Trạch không nhịn được cảm thấy tò mò: “Sao cháu tò mò về em gái của chú thế?”
“Vì tên em gái chú giống tên mẹ cháu đấy.” An Tử Mặc nháy mắt, dùng giọng điệu tinh nghịch nói.
Ánh mắt An Ngạn Trạch thay đổi, làm người nhìn vào không biết anh đang nghĩ gì. Thực tế An Tử Mặc dùng thuật đọc tâm cũng không nghe được tin tức gì có ích
từ trong suy nghĩ của anh.
Bề ngoài người này trông dịu dàng hiền lành, nhưng trong lòng lại lạnh lùng và đen tối.
Trong lúc bầu không khí đang giằng co, tiếng chuông điện thoại vang lên.
An Ngạn Trạch cầm điện thoại nhìn qua rồi đứng dậy: “Có lẽ lần này không thể ngồi ăn cùng ba người được rồi. Thôi chúng ta hẹn lần sau nhé. An tiểu thư, rất vui khi được gặp lại cô, lần sau tôi sẽ đích thân đi nếm thử nước trái cây cô làm.” Nói xong câu này, An Ngạn Trạch rời đi không ngoảnh đầu lại.
Ánh mắt An Tử Mặc không che giấu được sự khinh thường. Giác quan thứ sáu nói cho cậu biết người anh này của An Tưởng không phải là người tốt, thậm chí còn xấu xa hơn so với mấy anh em An gia lần trước. Vừa nhìn đã biết người này lắm mưu hèn kế bẩn trong lòng rồi.
Cậu không khỏi cảm thấy may mắn vì An Tưởng đã thoát khỏi cái gia đình kia. Nếu không không biết cuộc đời cô sẽ như nào nữa.
Tâm trạng của An Tử Mặc vô cùng tốt, cậu chủ động đẩy nước mình chưa uống hết sang cho An Tưởng, “Mẹ uống đi.”
An Tưởng cười ngượng ngạo, không động vào.
Tâm trạng vui vẻ ngày hôm nay của cô bị sự xuất hiện của An Ngạn Trạch xáo trộn. Nhất là khi cô nghe thấy An Ngạn Trạch bảo anh tới đây là đưa An Bảo Châu đi chơi, trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu hơn. Thậm chí cô còn hơi ghen tỵ với An Bảo Châu.
Từ nhỏ An Tưởng bị nhốt trong tháp tối, An Ngạn Trạch chính là người anh duy nhất quan tâm tới cô. Tuy hai người chỉ có thể làm trong lén lút nhưng An Tưởng vẫn rất trân trọng những lần An Ngạn Trạch chờ nửa đêm, tránh tai mắt của người khác tới chỗ cô chăm sóc, nói chuyện, đưa cơm cho cô.
Những gì cô thiết tha hằng mơ ước, An Bảo Châu chỉ cần dùng một câu là có thể dễ dàng có được chúng.
Người ngoài chỉ biết An Ngạn Trạch có một cô em gái tên Bảo Châu, nhưng không ai biết anh còn một em gái khác tên An Tưởng.
Cả Bùi Dĩ Chu và An Tử Mặc đều nhận ra cảm xúc của An Tưởng đi xuống. Bùi Dĩ Chu lấy một viên kẹo trong túi ra, “Em ăn đi.”
Cái kẹo có giấy gói sặc sỡ nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
An Tưởng không hiểu tại sao.
“Quà cảm ơn lúc nãy em đã bảo vệ anh.”
Bảo vệ…
Đúng rồi, bây giờ cô không còn là An Tưởng của ngày xưa nữa. Cô đã là một người mẹ rồi, có thể bảo vệ con của mình, không cần phải sống dựa dẫm vào người khác nữa.
An Tưởng nhận lấy kẹo, cười dịu dàng, “Cảm ơn anh nhiều nhé.”
Bùi Dĩ Chu lấy tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ lúc về anh phải điều tra thật kỹ xem quỷ hút máu tên An Tưởng ở An gia là ai mà khiến An Tử Mặc đặc biệt chú ý như vậy.
**
Ba người chơi ở công viên trò chơi đến tận buổi chiều. Ban đầu ba người định xem phim “Chuột Siêu Đẳng”, nhưng đột nhiên Bùi Dĩ Chu nhận được điện thoại ở công ty, nhìn vẻ mặt của anh thì việc đó không dễ giải quyết lắm.
An Tưởng đã chơi đủ rồi, do tiện đường nên cô cũng đi cùng anh về tiệm trà sữa luôn. Cô định tự tay chuẩn bị bữa tối để cảm ơn Bùi Dĩ Chu đã đồng hành cùng hai mẹ con cô suốt ngày hôm nay.
Xe đi thẳng tới công ty Hoa Tinh. An Tử Mặc chơi cả một ngày, đi nhiều như vậy nên đã vô cùng mệt mỏi. Cậu nhóc dựa vào vai An Tưởng ngủ ngon lành.
An Tưởng không định đánh thức cậu mà nhẹ nhàng bế cậu xuống xe.
“Em về đây, tí nữa anh xong việc thì cứ qua thẳng chỗ em, hoặc gọi em em mang bữa tối lên cho anh cũng được.”
Bùi Dĩ Chu cười: “Được.”
An Tưởng vẫy vẫy tay, xoay người sang đường đi vào chung cư đối diện.
An Tưởng đặt cậu con trai đang ngủ ngon lành của mình lên sô pha, dọn qua phòng khách một chút. Cô đang định ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
An Tưởng sợ làm con mình tỉnh, vội nhận điện, “Xin chào, tiệm trà sữa xin nghe.”
“Bên cô có dịch vụ giao hàng không?”
An Tưởng nhìn đồng hồ: “Xa quá thì tôi không giao.”
“Chúng tôi ở Thiên Đô, cách đó cũng không xa đâu. Vì bạn tôi bảo đồ uống tiệm cô ngon nên muốn gọi uống thử một chút.”
An Tưởng nghiêm túc suy nghĩ. Cái chỗ Thiên Đô đó ở chung cư đằng sau, đi đến đó không tới mười phút, hơn nữa cô có thể tiện đường rẽ vào siêu thị mua đồ luôn.
An Tưởng đồng ý: “Được. Thế cho tôi địa chỉ cụ thể hơn nhé.”
Đối phương để lại địa chỉ. An Tưởng viết địa chỉ lên giấy. Sau khi ngắt điện thoại thì cô bắt đầu lấy nguyên liệu chuẩn bị nước trái cây.
Ba ly nước trái cây được ép xong rất nhanh. Nhìn dáng vẻ của Mặc Mặc thì chắc lúc nữa cậu nhóc cũng chưa dậy đâu. An Tưởng biết cậu nhóc đã trưởng thành, lá gan cũng rất lớn, dậy không thấy người cũng không khóc nhưng cô vẫn để lại tờ giấy nhắn cho cậu, xách đồ đi xuống dưới tầng.
Để kịp thời gian, hơn nữa trời đang âm u như sắp đổ mưa nên An Tưởng cố ý thuê một chiếc xe đạp công cộng, dùng năm phút để đạp tới khu Thiên Đô kia.
Thiên Đô chính là chỗ ăn chơi nổi tiếng ở Giang Thành. Khách đặt nước ở phòng VIP trên tầng 5, An Tưởng đi thang máy lên thẳng, dựa vào số phòng tìm vào căn phòng ở cuối cùng.
Cửa phòng không đóng mà khép hờ. Cô đứng bên ngoài nghe được tiếng nói chuyện truyền từ trong ra.
An Tưởng nhíu mày. Không hiểu sao cô thấy giọng nói này hơi quen.
Cô đi lên phía trước vài bước, nhìn qua cửa kính mờ mờ thấy An Nhược Minh và An Viễn ngồi bên trong. Không chỉ vậy trong đó còn có vài anh em An gia khác nữa.
An Tưởng nắm chặt túi đồ, cô nhận ra mình đã bị lừa rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Tưởng Tưởng: Chẳng lẽ bây giờ tôi phải chạy trốn sao?