Bước tới trước tẩm điện của Asisu, bỗng nhiên, bước chân Hitari lại chùn xuống. Bà ta tức giận, muốn hưng sư động chúng. Nhưng bà ta không phải hạng người ngu ngốc. Lúc này liền muốn trở mặt với Asisu, đừng nói bà ta không đủ tư cách, coi như bà ta đủ tư cách thì Nefenmat vương cũng sẽ xóa bỏ tư cách của bà ta. Là người chung chăn gối, Hitari hiểu rõ Nefenmat hơn ai hết. Đối với ông, người quan trọng nhất chính là Menfuisu và Asisu. Không ai được quyền tổn thương họ, kể cả Hitari.
Nhưng kêu bà ta nuốt xuống cục tức này, Hitari không làm được.
Hít sâu một hơi, Hitari quyết tâm bước vào. Không phải chỉ đến thăm thôi sao? Cùng lắm nói thêm vài lời ‘săn sóc’, làm gì đến mức tổn thương?
Khi bước tới cửa điện, Hitari đã nhìn thấy một nữ hầu đang đứng. Bà ta nhận ra, đó là Ari, vú nuôi từ nhỏ của Asisu.
Lấy tư thái đoan trang bước tới, Hitari dịu dàng cười:
- Asisu có bên trong chứ?
Ari nghe Hitari hỏi thì nhẹ gật đầu xem như đáp lời. Thật ra, trong lòng nàng thầm hừ lạnh. Một nữ vương Nubia nho nhỏ mà thôi, lại dám gọi thẳng tên điện hạ? Thật quá mạo phạm!
Nghĩ thì nghĩ vậy, Ari vẫn làm theo lời Asisu, dẫn Hitari vào điện.
Lúc này, Asisu đã dẹp hết những cuốn sách của nàng. Trên bàn chỉ còn lại đĩa hoa quả và nước trái cây. Nàng lúc này đang ngồi nhâm nhi ly nước, vừa uống vừa nhìn ra cửa điện.
Ari và Hitari bước vào. Hitari vô cùng thân mật tiến tới đối diện Asisu, cười nói:
- Hôm nay ngươi cầu nguyện xong sớm hả, Asisu?
Asisu cười điềm đạm, gật đầu đáp lời:
- Đúng vậy. Buổi cầu nguyện diễn ra thuận lợi nên tự nhiên kết thúc sớm. Ngồi đi, nữ vương. _ Nàng vừa nói vừa nhìn Ari. Ari cũng hiểu ý Asisu, sớm đã phất tay cho thị nữ đem ghế lên rồi. Tẩm điện của bọn họ có một quy tắc, bất kể là địch hay bạn, người tới là khách, phải lấy lễ đối đãi. Asisu là một công chúa rất đúng nghĩa. Chưa bao giờ làm mất mặt mũi hoàng gia.
Hitari ngồi xuống, cười vui vẻ nói:
- Ai nha, làm gì khách sáo vậy? Cứ gọi ta là Hitari được rồi. _ Thật tiêu sái, không có chút nào tự giác bản thân là kế mẫu của người ta.
Asisu cười nhạt. Nàng mới không them bắt lỗi những lời nói vô tri đó. Bà ta muốn chối bỏ thân phận? Cứ cho bà ta chối bỏ. Lúc muốn nhận lại, sẽ không dễ dàng đâu.
Nàng bỏ xuống ly nước trong tay, khóe môi vẫn giữ nụ cười bình thản, xã giao:
- Được, Hitari. Ngươi nếm thử đi. Nước trái cây của Ai Cập ta rất ngon. Đây là do Menfuisu nghĩ ra cách làm. _ Không phải bà ta đến gây sự sao? Thân mật như vậy? Tốt lắm, bà ta không muốn gây sự. Nàng sẽ khiến bà ta phải gây sự. Thích Menfuisu? Hảo a, vậy ghen đi, nổi giận đi, để nàng có cớ tìm phụ vương đòi công đạo.
Hitari nghe nàng nói là do Menfuisu sáng chế, liền nhanh chóng cầm ly nước trái cây lên, nhấp một ngụm thử. Uống xong, mắt Hitari sáng lên, nở nụ cười tươi nhìn Asisu:
- Ngon quá! Thật là Menfuisu điện hạ sáng chế sao? _ Quả là nam nhân Hitari ta yêu thích! Thật tuyệt vời!
Ari rất hiểu Asisu. Không có việc bỗng nhiên nhắc đến Menfuisu điện hạ như vậy. Nàng phối hợp đáp:
- Nữ vương không biết đó thôi. Hoàng tử điện hạ của chúng tôi rất tài ba. Người có thể liên thông cùng thần linh. Người có thể thanh lọc nước, điều khiển lửa, người là con trai của thần Mặt trời vĩ đại. _ Lời lẽ ca tụng, tán dương Menfuisu lên tận trời.
Nghe nhắc tới người trong mộng, Hitari liền mê mẩn hỏi lại:
- Thật sao?
Thấy bà ta dễ vào tròng như vậy, Ari cười thầm. Nàng ngoan ngoãn đáp lời:
- Đúng vậy. Người chẳng những tài giỏi lại còn vô cùng ôn nhu. Nữ vương không biết đâu. Công chúa điện hạ rất thích ăn trái cây. Vậy nên hoàng tử điện hạ đã cho người tìm khắp những loại trái cây ngon mang về cho công chúa. Chẳng những vậy, nước trái cây mà người vừa uống, là hoàng tử điện hạ cố tình sáng chế riêng cho công chúa. Chỉ có ở nơi đây mới có được cách làm mà thôi. Hoàng tử điện hạ là một nam nhân vô cùng ôn nhu và chung thủy. _ Nói xong, Ari thở phào một hơi. Rốt cuộc cũng xong rồi. Nói nhiều như vậy, còn không phải vì nói cho bà ta nghe những câu này sao?
Hitari vốn đang hưởng thụ người khác tán dương người trong lòng mình. Nghe Ari nói, nét mặt liền trầm xuống. Mắt bà ta tóe lửa, bàn tay đang tao nhã cầm ly nước siết chặt lại, gần như chà sát móng tay vào thành ly. Bà ta nghiến giọng hỏi:
- Vậy sao?
Ari đương nhiên phối hợp nói tiếp:
- Vâng ạ. Nữ vương nhìn khắp phòng đi. Những vật dụng nơi đây đa phần là do hoàng tử điện hạ tặng. Bình hoa đằng kia là do hoàng tử điện hạ tìm được từ những người lái buôn. Thảm trải sàn, đệm, mền, tất cả đều được làm từ da thú do hoàng tử điện hạ săn về. Còn có, những mảnh tơ lụa kia là do hoàng tử điện hạ sai người tìm kiếm rất lâu mới mua được. Tất cả đều làm theo sở thích của công chúa hết đó ạ. Hoàng tử điện hạ nói rằng, chỉ cần công chúa muốn, mọi thứ trên thế gian này, hoàng tử sẽ lấy đến cho người. Hoàng tử điện hạ vô cùng yêu thương công chúa điện hạ.
Càng nghe, tay đang cầm ly của Hitari càng siết lại. Tiếng móng tay cạ vào thành ly vang lên thật khó nghe.
Asisu bình tĩnh ngồi nghe hai người nói chuyện. Nàng không ngăn Ari lại. Thậm chí còn mong Ari nói nhiều thêm chút ít. Tốt nhất chọc bà ta điên luôn đi.
Tuy muốn vậy, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép. Asisu nhẹ giọng lên tiếng:
- Ari, nói ít thôi.
Nghe Asisu nói vậy, Ari biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành. Liền tỏ vẻ uất ức bị trách phạt, lui xuống một bước, đáp:
- Vâng.
Hitari đã tỉnh lại khi nghe tiếng vang do móng tay cạ vào thành ly.
Bà ta sầm mặt nhìn xung quanh. Tại sao? Tại sao Asisu thì được Menfuisu dịu dàng săn soc, còn bà ta thì phải kết hôn với một lão vua già? Không cam lòng,