Một làn gió sớm mai lùa vào cửa tiệm làm người ta cảm thấy sảng khoái. Diệp Nguyên khẽ hít một hơi dài tận hưởng cái cảm giác khoan khoái này. Hơi thở tự nhiên như thấm vào da thịt hắn rồi lan tỏa khắp toàn thân, làm hắn có cảm giác thật khác lạ. Sau đó nhãn thần hắn lập tức tĩnh lặng như mặt nước hồ không gợn sóng. Cái nhìn về phía Triệu Nhã Nhi cũng trở nên thuần khiết như nhìn một bức tranh tuyệt đẹp vậy.
Ngồi đối diện với Diệp Nguyên, Triệu Nhã Nhi đáy mắt chớp động một tia kinh ngạc, rồi nàng lại cất tiếng nhỏ nhẹ:
- Diệp công tử thật khác người thường a!
Diệp Nguyên nghe vậy có chút buồn cười, ánh mắt đảo một chút quanh phòng. Lúc này đám nam khách trọ đang lén lút nhìn về phía bàn của hắn mà mục tiêu chính là Triệu Nhã Nhi.
Như thể hiểu được ánh mắt của Diệp Nguyên, Nhã Nhi cười nhạt nói:
- Nếu công tử không chê, mời công tử đến phòng ta nói chuyện!
Tiếng của nàng tuy nhỏ nhưng cả đám người trong tiệm đều nghe thấy rõ ràng. Khuôn mặt mỗi người đều hiện lên những biểu tình khác nhau nhưng có thể gộp chung thành bốn chữ: “Không thể tin được!”
Diệp Nguyên có chút bất ngờ nhưng lại cảm thấy chẳng có gì ngại ngần nên hắn nhanh chóng gật đầu đáp:
- Được! Nếu Triệu cô nương đã mời ta làm sao dám từ chối!
Bóng hai người nhanh chóng khuất sau chiếc cầu thang gỗ, bỏ lại sau lưng nhiều ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.
Cùng thời điểm này bên trong một không gian màu trắng, hai bóng người một đen một trắng đang lơ lửng đứng nhìn một hư ảnh của một mỹ nữ tuyệt sắc. Diệp Nguyên nếu có thể đứng ở đây lúc này chắc chắn sẽ nhận ra mỹ nữ này vốn là Triệu Nhã Nhi.
- Lão Bạch! Làm thế nào tiểu tử kia có thể “hóa hình” ngay trong không gian tinh thần của hắn vậy?
- Cái này…có chút kì lạ!
- “Thần Thức Hóa Hình” vốn là bí kĩ trong một vài công pháp tu tiên thất truyền, không ngờ tiểu tử này lại học được! Bóng người màu đen nói.
- Ta thấy hắn cũng không biết đâu, bởi hư ảnh này cũng chỉ là đồ chơi mà thôi!
Bóng người màu trắng nói rồi bàn tay vẫy nhẹ, một tia bạch khí đâm xuyên qua hư ảnh mỹ nữ tuyệt sắc kia. Ngay lập tức hư ảnh mỹ nữ lập tức tan thành vạn điểm sáng màu trắng li ti rồi biến mất.
- Thấy chưa? Đến một tia tinh thần lực cũng không có để phàn kháng! Bóng người màu trắng lại cất tiếng nhận xét.
- Lão Bạch! Chúng ta có nên dạy hắn chút phương pháp tu luyện không?
- Không được! Tiên duyên chỉ có thể ngộ không thể cầu! Đây vốn là quy tắc từ xa xưa!
- Hắc hắc! Nhưng đây đâu phải là thế giới của chúng ta? Dù có dạy hắn trở thành ma đầu pháp lực thông thiên cũng chẳng ai quản được. Giọng nói đầy hứng thú của bóng người màu đen vang lên.
- Ngươi định làm gì? Bóng người màu trắng giọng nói có phần lo ngại.
- Hà hà! Ta để hắn tu luyện Âm Dương Vô Cực Quyết. Cho hắn kế thừa y bát của chúng ta!
- Lão Hắc! Ngươi lại giở trò gì đây? Âm Dương Vô Cực Quyết vốn người thường không thể học được. Ngươi quên nguồn gốc xuất xứ của chúng ta rồi ư?
- Vậy lão Bạch nhà ngươi nói đi! Có thể dạy hắn thứ gì? Dù ta rất bực vì bị hắn kéo đến nơi này nhưng dẫu sao ở cùng tiểu tử này một thời gian cũng có chút cảm tình.
- Ha ha ha! Ngươi có cảm tình với tiểu tử này sao? Thật nói dối không biết ngượng!
- Hay ta đem Đạo thuật, công pháp, của đám đạo sĩ ngày trước cướp được dạy cho hắn.
- Không được!
- Vậy ngươi đem công pháp Phật gia ngươi sưu tầm được dạy cho hắn.
- Không được!
- Thế thì ta đem mấy cuốn ma công thượng thừa trộm được trong Hư Vô Động cho hắn lựa chọn.
- Càng không được!
- Chậc..! Cái này cũng không được cái kia cũng không được! Thật chán chết!
…
Bước theo Triệu Nhã Nhi lên một căn phòng rộng rãi ở lầu ba của Dạ Hương Lâu, Diệp Nguyên có chút hiếu kỳ đánh giá căn phòng này. Chỉ thấy căn phòng này so với các phòng trọ còn lại phải rộng gấp ba lần là ít. Gian phòng lớn được chia tách thành nhiều gian nhỏ nối thông với nhau bằng những lối đi rộng rãi, bày trí trong gian phòng có phần đơn giản nhưng lại toát lên hơi thở thân thiện của tự nhiên .
Diệp Nguyên cùng nàng lúc này đang ngồi bên một bàn trà cạnh cửa sổ, bên cạnh bàn trà là hai chậu tùng cảnh cắt tỉa tinh tế làm cho khung cảnh bên cửa sổ thêm phần ý vị. Ngồi đối diện với Triệu Nhã Nhi, Diệp Nguyên khẽ rót tách trà đưa đến trước mặt nàng rồi nói:
- Không ngờ Triệu cô nương lại là chủ của Dạ Hương Lâu
Nhã Nhi cười nhẹ đáp:
- Chỉ là một quán trọ nhỏ vùng biên ải không có gì đáng nhắc đến!
Diệp Nguyên nghe nàng nói vậy nảy sinh hảo cảm nói:
- Ta còn chưa cám ơn việc cô nương đã mua giúp ta mấy bức tranh này.
Nói rồi ánh mắt hắn đảo qua hai bức tranh được treo ở một góc phòng.
Nhã Nhi nghe vậy nói:
- Là Nhã Nhi thích những bức tranh do công tử vẽ mới ra tay mua thôi!
Diệp Nguyên thấy nàng xưng hô thân mật như thế có chút không theo kịp nhưng vẫn cười đáp:
- Triệu cô nương thật biết cách làm người khác nảy sinh hảo cảm.
Nhã Nhi nghe vậy nụ cười trên môi càng lộng lẫy nói:
- Chắc chỉ một mình Diệp công tử mới có thể thốt lên lời này!
Diệp Nguyên nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao Triệu cô nương lại nói như vậy?
Nhã Nhi môi hồng nhếch lên nụ cười mê người đáp:
- Sau này có cơ hội Diệp công tử sẽ biết!
Diệp Nguyên nghe vậy thì không truy hỏi nữa mà chỉ mỉm cười gật đầu sau đó khẽ nhấp một ngụm trà nóng thưởng thức .
- Diệp công tử từ xa đến Lâm Xuyên sao? Triệu Nhã Nhi hỏi.
- Đúng vậy! Tại hạ lưu lạc đến nơi này cũng được hơn tháng rồi.
- Lưu lạc? Thứ lỗi cho Nhã Nhi chưa hiểu hết ý của công tử!
- À! Dù nói ra Triệu cô nương cũng không hiểu hết!
Triệu Nhã Nhi thấy hắn không muốn nhắc đến xuất xứ của mình nên thôi không hỏi nữa mà mỉm cười nói:
- Công tử cứ gọi ta là Nhã Nhi được rồi! Không cần phải khách sáo gọi ta là Triệu cô nương này nọ.
Diệp Nguyên nghe thế có chút động dung, bụng bảo dạ: “Mới gặp có hai lần mà cô nương này đã tỏ ra thân thiết như vậy? Cảm giác này khiến ta khó mà tiếp nhận ngay được! Không biết Triệu cô nương này đang có chủ ý gì trong đầu???”
Thấy Diệp Nguyên có chút thất thần như vậy, Triệu Nhã Nhi giở giọng trêu đùa cười nói:
- Chẳng lẽ Diệp công tử không muốn kết giao một người bằng hữu như Nhã Nhi sao?
Diệp Nguyên nghe vậy đành cười nói:
- Có được vị bằng hữu như Nhã Nhi cô nương thật là cầu chẳng được, làm sao ta có thể không muốn!
Nhã Nhi nghe hắn nói vậy khẽ nâng chén trà lên trước mặt nói:
- Dùng trà thay rượu, Nhã Nhi cạn cùng Diệp công tử một chén để tỏ lòng ngưỡng mộ!
Diệp Nguyên nghe thế thì như lạc vào mây mù, trong lòng tự hỏi: “Ta có cái gì đáng ngưỡng mộ vậy?” Bụng nghĩ thế nhưng hắn vẫn nâng chén đáp:
- Không dám! Không dám! Diệp Nguyên ta văn võ đều không thông, thật không dám nhận hai chữ ngưỡng mộ của cô nương.
Hai người nhấp ngụm trà rồi Nhã Nhi cười nói:
- Tài vẽ của công tử chẳng lẽ không đáng để người ta ngưỡng mộ sao?
Diệp Nguyên nghe thế thì có chút hiểu ra đành cười xòa nói:
- Chỉ là chút tiểu xảo nho nhỏ mà thôi!
- Chỉ là tiểu xảo sao? Vậy công tử có thể dạy cho Nhã Nhi một chút chứ?
- Cô nương muốn học thật sao?
- Là thật! Nếu không hôm nay Nhã Nhi làm sao lại phiền đến công tử như vậy!
Diệp Nguyên lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra nàng muốn học kiểu vẽ tân thời của mình. Hắn đành cười sảng khoái đáp:
- Ta cứ tưởng chuyện gì! Nếu cô nương muốn ta sẽ tận tình chỉ dạy.
Nhã Nhi thấy hắn đồng ý thì vui vẻ nói:
- Từ nhỏ Nhã Nhi đã yêu thích vẽ tranh. Hôm đó nhìn thấy bút pháp của công tử vừa mới mẻ lại vừa độc đáo khiến Nhã Nhi vô cùng thích thú. Sau khi trở lại Dạ Hương Lâu, Nhã Nhi đã nghĩ ngay đến việc tìm nơi ở của công tử để mong học nghệ. Không ngờ công tử lại trọ ngay tại Dạ Hương Lâu này.
Diệp Nguyên nghe vậy có chút thắc mắc liền hòi:
- Nhã Nhi cô nương vừa từ xa trở về ư? Ta trọ ở đây hơn tháng rồi mà chưa một lần gặp mặt.
Nhã Nhi đáp:
- Đúng vậy! Nhã Nhi vừa từ kinh thành trở về nơi này.
Diệp Nguyên nghe nàng xác nhận thì gật gật đầu ra chiều đã hiểu.
Thời gian trôi đi, hắn cùng nàng ngồi hàn huyên trò chuyện về việc vẽ tranh, càng trò chuyện hắn lại càng cảm thấy hứng thú với