Hoa văn bay lượn vần vũ trong không gian màu trắng, mỗi một đoàn hoa văn đều mang theo chút năng lượng kì dị. Diệp Nguyên lúc này đôi mắt đã nhắm chặt ngồi ở tư thế nhập định. Vì lúc này thân thể hắn do thần thức hóa thành nên khi công pháp Âm Dương Vô Cực Quyết vừa nhập thân thì đã bao phủ lấy tinh thần hắn.
Một khắc thời gian trôi qua.
“UU…uuu” Từng đợt âm thanh không biết xuất phát từ nơi đâu vang vọng không gian màu trắng. Cùng lúc này ấn đường của Diệp Nguyên cũng hiện lên một đồ án thái cực đen trắng đang tỏa ra kim sắc quang mang chói mắt.
Hắc Vô Thường thấy thế cao giọng:
- Lão Bạch! Chuyện gì xảy ra vậy?
Bạch Vô Thường lúc này cũng đầy ngạc nhiên đáp:
- Hình như thần thức của hắn tự bài trừ tâm pháp
- Cái gì? Sao có thể như thế được?
- Đừng hỏi ta! Ta cũng không hiểu tại sao!.
Lúc này không ai biết rằng đồ án kì lạ đã đưa Diệp Nguyên đến thế giới này đang tỏa sáng trên cao. Từng đoàn hoa văn kì quái trên đồ án đang bắt đầu vận chuyện theo một quỹ tích khó hiểu.
“Bồng…” Đúng lúc này không gian chấn động. Từ giữa ấn đường của Diệp Nguyên đồ án thái cực đen trắng tự động tách ra thành hai đồ án thái cực một đen một trắng rồi lao thẳng về phía Hắc Bạch Vô Thường. Không những thế, những hoa văn cổ ngữ đang vần vũ bay lượn trên cao cũng tự động biến thành từng điểm sáng nhỏ rồi tiêu tán vào hư vô.
Khi hai đồ án thái cực bay trở về nhập vào thân thể của Hắc Bạch Vô Thường thì thân hình hai lão đều giật mình một cái rồi đứng chết lặng không hề có chút dị động. Dường như hai lão vừa gặp phải chuyện gì đó không thể lý giải được.
- Âm Dương Vô Cực Quyết không thể dạy cho hắn!!! Hắc Vô Thường sau chút ngỡ ngàng lên tiếng.
- Đúng vậy! Bạch Vô Thường xác nhận.
- Làm sao lại như thế được! Hắn lẽ ra phải bị thiên địa phép tắc xóa đi linh hồn chi tâm rồi chứ???. Hắc Vô Thường nói.
- Ta cũng không hiểu tại sao linh hồn chi tâm của hắn vẫn còn nguyên vẹn! Bạch Vô Thường nói.
Hắc Vô Thường nghe vậy thì lầm bầm:
- Thật là tức chết! Vốn định dạy cho hắn vô thượng công pháp không ngờ lại thành công cốc.
Bạch Vô Thường nghe thế cười đáp:
- Ài! Xem như cũng là duyên…!
Hắc Vô Thường nghe thế hậm hực nói:
- Ngươi còn nói như thế sao? Người đầu tiên được chúng ta truyền pháp lại thất bại. Việc này nếu để người khác biết thì ta còn đâu mặt mũi.
- Ngươi lại lảm nhảm gì thế! Chúng ta đến nơi này chỉ sợ chưa có ai biết được! Bạch Vô Thường cười đáp.
- Dẫu sao ta cũng cảm thấy buồn bực không chịu được. Ngươi nói xem, vô thượng công pháp của chúng ta lại bị một tên tiểu tử chối bỏ không chịu học. Càng nghĩ càng khiến ta uất ức! Hắc Vô Thường lầm bầm.
- Được rồi! Đợi hắn tỉnh lại rồi tính! Bạch Vô Thường nói.
- Hắn đang ở chỗ kia?
- Phải! Hắn đang đi tìm chính bản thân hắn!
…
Đây là một tinh không kì lạ, muôn ngàn ngôi sao nhấp nháy tỏa sáng trong bao la vũ trụ. Diệp Nguyên bấy giờ đang lơ lửng huyền phù giữa tinh không. Hắn không biết bản thân đang lạc vào nơi nào nên đành dáo dác nhìn quanh.
“Ta vừa ở không gian tinh thần tại sao lại xuất hiện ở nơi này?” Diệp Nguyên thầm thắc mắc.
Bỗng lúc này hắn chợt ngoảnh đầu lại nhìn về một tinh cầu đang phát sáng ở xa. Trong tầm mắt của hắn, tinh cầu này cũng như bao ngôi sao khác, hình dáng không có gì khác biệt. Ở khoảng cách này tinh cầu kia chỉ nhỏ như nắm tay người. Điều khiến Diệp Nguyên chú ý là tinh cầu kia làm cho hắn có cảm giác vô cùng thân thiết như thể một bộ phận trên thân thể hắn.
“Ước gì có thể chạm vào nó” Diệp Nguyên chợt có suy nghĩ ngây ngô như vậy.
“Không thể nào!!!” Diệp Nguyên thốt lên một câu. Bởi vì lúc này tinh cầu kia đang bay về phía hắn. Hắn không biết khoảng cách từ hắn đến tinh cầu kia là bao xa nhưng lúc này hắn nhận thấy rõ ràng tinh cầu kia đang bay về phía hắn càng lúc càng nhanh. Chẳng mấy chốc thời gian mà tinh cầu phát sáng đã huyền phù trước mặt Diệp Nguyên. Như thể được ai đó nhắc nhở, hắn đưa bàn tay phải ra phía trước đón lấy tinh cầu kì lạ kia. Ngay cả vì sao tinh cầu này vẫn giữ nguyên hình dáng nhỏ bé như vậy hắn cũng không để ý.
“Ong...ong….” bàn tay vừa chạm vào tinh cầu, ánh sáng vụt tắt, âm thanh kì lạ vang vọng tinh thần hắn. Lúc này tinh cầu nằm trong bàn tay hắn chẳng khác nào một viên châu đẹp đẽ, trong suốt vô ngần.
“Linh Hồn Chi Tâm” Trong đầu Diệp Nguyên xẹt một tia tin tức như vậy.
Ánh mắt của hắn lúc này nóng bỏng nhìn vào viên châu trong lòng bàn tay mình. Cảm giác thân thiết, quen thuộc lan tỏa toàn thân hắn.
“Đây là linh hồn của ta sao?” Diệp Nguyên tự hỏi.
Như thể đáp lại câu hỏi của hắn, viên châu trong suốt bừng lên ánh sáng màu bạc chói mắt bao phủ lấy tầm nhìn của Diệp Nguyên. Từng đoàn hình ảnh như thước phim quay chậm hiện ra trong đáy mắt hắn.
Năm tháng vô tận của thời gian, không biết bắt đầu từ khi nào, lục đạo luân hồi bắt đầu luân chuyển. Từng kiếp người như thể cỏ cây hoa lá, trải qua sinh lão bệnh tử rồi tan biến vào cát bụi. Bình dị có! Đau thương có! Sung sướng có! Kiếp này nối tiếp kiếp khác trôi theo dòng chảy của thời gian.
Trên một đỉnh núi mờ sương trắng, một lão già đứng cạnh một tiểu đạo sĩ đang dùng tay khắc vào đá những hoa văn kì lạ. Lão già cất tiếng hỏi:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi vẽ cái gì vậy?”
Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao đáp:
- Ta vẽ đạo của đất trời!
...
Trong một căn nhà gỗ đơn sơ mộc mạc, ánh đèn đêm rọi sáng một góc phòng. Một lão bà đến bên cạnh một lão ông hỏi:
- Lão gia, khuya rồi người còn chưa ngủ!”
Lão ông đáp:
- Ta đang vẽ lại cuộc đời ta!”
…
Trước sân nhà đầy tuyết rơi, một đám trẻ con đang nghịch tuyết. Một bé gái cất tiếng trong trẻo hỏi bé trai đang ngồi xổm dưới đất:
- Ca ca, ngươi vẽ gì vậy?
Đứa bé trai ngẩng đầu lên cười hồn nhiên đáp:
- Ta không biết, ta tự nhiên nghĩ ra mấy cái hoa văn này!
…
Sa mạc mênh mông cát bụi, một nhóm người trai trẻ đang ngồi trò chuyện. Phía xa bên xe ngựa một trung niên khuôn mặt dãi dầu mưa nắng đang luyện kiếm, từng đợt kiếm quang vẽ lên trên cát nóng những đồ án kì lạ. Một chàng trai trẻ bước tới cất tiếng hỏi:
- Đại thúc, người đang luyện thư pháp sao?
Người trung niên đôi mắt toát lên tinh quang nhàn nhạt đáp:
- Ta truy cầu kiếm đạo!
…
Thảo nguyên bao la rộng lớn, từng đoàn ngựa trắng phi như bay trên đồng cỏ xanh mướt. Dưới một gốc cây ven đường, một thư sinh quần áo gọn gàng đang ngồi vẽ những nét cuối cùng của bức họa. Chỉ có điều bức họa của hắn không phải khung cảnh tươi đẹp trước mắt mà là các kiểu văn hoa cổ xưa vô cùng kì quái. Một kẻ qua đường nhìn thấy cất tiếng hỏi:
- Huynh đài đang vẽ đồ án gì vậy?
Thư sinh nho nhã đáp:
- Ta đang họa giang sơn!
…
Trong một thư viện hiện đại, một chàng trai trẻ đang ngồi vẽ một đồ án kì lạ. Mỗi một nét bút của hắn vừa xong thì đồ án lại sáng lên một chút. Cảm giác như hắn đang vẽ thứ gì đó vô cùng huyền diệu.
…
“A…” Diệp Nguyên kêu lên một tiếng rồi giật mình tỉnh lại. Sau đó hắn bật người dậy rồi mơ màng nhìn lên trên cao thì thào:
- Là đồ án kia…đúng là đồ án kia!
Bạch Vô Thường thấy hắn tỉnh lại rồi thì thào như người mất hồn như vậy thì lên tiếng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi vừa thấy được gì?
Diệp Nguyên hạ ý thức đáp:
- Ta…hình như thấy chính ta!
Hắc Vô Thường nghe thế cười “ha hả” rồi hậm hực đáp:
- Xem ra ngươi vừa tiến vào không gian linh hồn rồi!
Diệp Nguyên nghe thế lầm bẩm:
- Không gian linh hồn…?
Bạch Vô Thường cười nói:
- Não hải chia làm nhiều không gian khác nhau, trong đó không gian linh hồn là kì bí nhất. Ngươi có thể tiến vào cũng là đại cơ duyên.
Diệp Nguyên lúc này có chút bình tĩnh rồi nhìn thân thể mình hỏi:
- Sao ta không có cảm giác gì khác lạ vậy?
Hắc Vô Thường không đáp mà có chút hậm hực nói:
- Khác lạ gì? Ngươi có học được Âm Dương Vô Cực Quyết đâu mà đòi khác lạ!
Diệp Nguyên nghe thế ngẩn ra hỏi:
- Ta không học được sao? Không phải các lão lúc nãy đã truyền thụ cho ta sao?
Bạch Vô Thường đáp:
- Chúng ta muốn truyền cho ngươi Âm Dương Vô Cực Quyết nhưng ngươi lại không có khả năng học được.
Hắc Vô Thường chen vào nói:
- Hừ! Ông trời đối xử với ngươi không tệ nhưng lại đối xử với chúng ta rất tệ!
Diệp Nguyên