Hồng quang bắn thẳng lên cao rồi bắt đầu tản ra xung quanh tạo nên một cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Đám quan binh ở phía xa lăm lăm đao kiếm trong tay nhưng vẫn cảm thấy run rẩy.
- Đại nhân cẩn thận! Bên ngoài gần trăm trượng đám quan binh hô lớn.
Lý Đình Nam giơ tay ra hiệu an toàn rồi lại ra hiệu cho đám quan binh lùi về phía sau, tiếp đó hắn bước từng bước cẩn thận xuyên qua mảnh hồng quang đi vào sơn thôn.
- Chúng ta không thể để đại nhân mạo hiểm như vậy được! Phía xa một tên quan binh lên tiếng.
- Đúng vậy! Chúng ta nên cùng đại nhân tiến vào xem xét hiện trường! Một tên quan binh khác lên tiếng.
- Không được! Các ngươi theo đại nhân chưa lâu không hiểu được cách làm việc của đại nhân. Cứ đứng yên ở đây chờ đại nhân ra lệnh là được!
- Chúng ta nên đến gần hơn một chút, có chuyện gì xảy ra còn nhanh chóng tiếp cứu đại nhân! Một tên quan binh khác đề nghị!
- Được! Mấy chục tên quan binh nhất trí, sau đó hơn ba mươi tên quan binh nhanh chóng thu ngắn phạm vi cách sơn thôn chưa đến hai mươi trượng mới dừng lại.
Bên trong sơn thôn, Lý Đình Nam tay trái cầm mấy chiếc bùa màu vàng chi chít hoa văn màu đỏ đang tiến từng bước vô cùng cẩn trọng. Nhìn kiểu cách của hắn có vẻ hắn đã đối mặt với nhiều trường hợp như thế này. Đôi mắt hắn đảo liên tục nhìn bao quát tất cả mọi nơi trong tầm mắt.
“Đã hơn một tháng rồi mà tử khí còn nồng đậm như vậy? Chẳng lẽ dân thôn nơi này vẫn chưa siêu thoát?” Lý Đình Nam trong đầu lẩm bẩm.
Từ nhỏ hắn đã theo một vị tiên sư danh tiếng lẫy lừng Việt quốc học đạo thuật, mãi đến đến năm mười tám tuổi mới xuất môn sau đó trở thành bộ đầu của Thiên Trường phủ. Những việc yêu ma quỷ quái thế này với hắn vốn không có gì xa lạ. Tuy thế đạo hạnh của hắn vẫn ở mức trung bình, chỉ có thể dùng được những đạo bùa cấp thấp chuyên để trấn áp cô hồn, dã quỷ. Nếu đạo hạnh hắn đạt đến mức cao hơn một chút có lẽ lúc sáng đã nhận thấy biểu hiện bất thường của Diệp Nguyên.
“Vù…vù…” Từng đợt âm phong rít nhẹ qua tai Lý Đình Nam làm lông mày hắn nhíu chặt. Cảm giác đè nén bắt đầu bao phủ tinh thần hắn.
“Xoẹt” một tiếng xé gió vang lên. Lý Đình Nam vội lách người tránh né. Một mảnh vải trên vai áo bị cắt đứt rơi tà tà xuống nền đất. Lý Đình Nam hít dài một hơi trấn định, tay phải đưa ra sau lưng rút vội trường kiếm, tay trái nhanh chóng đưa một chiếc bùa màu vàng rồi dính chặt giữa ấn đường.
“Âm Dương Nhãn! Khai!” Lý Đình Nam hô khẽ một tiếng, chiếc bùa trên trán như thể sinh vật sống lay động một cái rồi tỏa ra ánh sáng màu vàng, sau đó chiếc bùa biến thành hai chùm sáng nhỏ lao vào đáy mắt của Lý Đình Nam.
“Không thể nào!” Lý Đình Nam trong đầu hô lên một tiếng bởi xung quanh hắn lúc này là hơn mười bóng ma đang cầm đao kiếm vây lấy hắn. Nhờ khai mở âm dương nhãn mà hắn mới có thể nhìn thấy được những bóng ma này.
“Có kẻ thao túng biến nạn nhân thành âm binh!” Lý Đình Nam nhanh chóng đưa ra phán đoán.
“Xem ra đây đúng là một vụ “kỳ án” rồi” Lý Đình Nam lại lẩm bẩm trong đầu.
“Xoẹt…xoẹt…” Ba bốn tên âm binh lại cầm vũ khí lao vào chém Lý Đình Nam, động tác của chúng đơn giản chẳng khác nào con rối. Tuy nhiên nếu không nhìn thấy chúng thì người thường chắc chắn bỏ mạng.
Lý Đình Nam khẽ “hừ” một tiếng, tay trái nhanh như cắt dán lên lưỡi kiếm một tấm đạo phù màu vàng. Lưỡi kiếm ngân lên một tiếng sau đó bay khỏi tay của Lý Đình Nam rồi huyền phù trước ngực hắn.
“Trảm” Lý Đình Nam hô một tiếng, thanh trường kiếm như thể có linh hồn rung lên một cái sau đó vẽ lên một vòng kiếm quang bao phủ lấy thân thể Lý Đình Nam. Cùng lúc đó đao kiếm của đám âm binh chạm tới vòng kiếm quang lập tức hóa thành khói đen tan biến. Thanh trường kiếm xoay lại quanh Lý Đình Nam một vòng rồi bắt đầu chém ra một vòng tròn kiếm quang chu vi gần ba trượng, ngay lập tức mười mấy tên âm binh đều bị hóa thành khói đen tan biến vào hư vô.
Bên ngoài đám quan binh trợn mắt há mồm không tin được nhìn quang cảnh bên trong sơn thôn. Mặc dù họ không thấy được đám âm binh nhưng những luồng khói đen bị kiếm quang chém phải thì họ đều thấy rõ.
- Đại nhân đang trảm ma sao? Một tên lính trẻ có vẻ sợ hãi hỏi.
- Hừ! Chuyện này có gì lạ! Đi theo đại nhân một thời gian sẽ quen! Một tên lính khác có vẻ già dặn hơn nói.
- Thật là mở rộng tầm mắt a! Một người khác lên tiếng.
Trong màn hồng quang Lý Đình Nam chém xong mười mấy âm binh thì tinh thần giãn ra một chút sau đó hắn ngước đầu lên nhìn trời lẩm bẩm: “Thật là vô lý, hồng quang này dương khí thịnh như vậy sao lại xuất hiện âm binh?”
“Chẳng lẽ có kẻ bày trận nhốt âm binh ở chỗ này?” Lý Đình Nam lại tự hỏi.
“Bồng…” Đúng lúc này không gian lại chấn động một lần nữa, từ xung quanh sơn thôn hồng quang lại bùng lên nồng đậm. Lần này hồng quang dường như kết thành từng đợt sóng nhỏ dập dềnh trong không khí rồi dung nhập vào mảnh hồng quang đang bao vây lấy sơn thôn.
“Rít…rít….rít…” Tiếng âm phong lại gào rú bên tai Lý Đình Nam khiến hắn giật mình.
“Không ổn!” Lý Đình Nam trong đầu hét lên một tiếng sau đó bàn chân đạp mạnh nền đất tung người lên cao gần ba trượng. Ngay khi bàn chân hắn vừa rời khỏi mặt đất, gần trăm tên âm binh đột nhiên từ dưới nền đất vọt lên, thương đao cung kiếm bằng âm khí đều nhắm Lý Đình Nam chém tới.
“Trấn Hồn” Lý Đình Nam hét lên một tiếng, xoay mũi kiếm hướng xuống dưới, bàn tay phải úp vội lên bàn tay trái rồi kết thành một loại thủ ấn đánh thẳng vào chuôi kiếm. Thanh trường kiếm từ độ cao gần ba trượng lúc này chẳng khác nào một tảng đá lớn vô hình ép thẳng xuống đám âm binh bên dưới.
“Phập” Lưỡi kiếm cắm ngập vào nền đất chỉ chừa lại chuôi. Một vòng năng lượng vô hình lấy chuôi kiếm làm tâm lan tỏa ra chu vi hơn mười trượng. Đây là chiêu thức “Trấn Hồn” mạnh mẽ nhất của Lý Đình Nam. Đám âm binh bị đánh bay ra xung quanh, sau đó hóa thành từng làn khói đen chui thẳng vào nền đất.
Lý Đình Nam hạ người xuống đứng ngay ngắn trên chuôi kiếm, ánh mắt nghiêm trọng đảo qua một vòng rồi lẩm bẩm:
- Xem ra có cao nhân bày trận trấn áp âm binh. Lúc này ta nên rút lui trước rồi tính sau vậy!
Thân hình xoay nhẹ, hai mũi bàn chân kẹp lấy thanh trường kiếm, Lý Đình Nam uốn người trên không mấy vòng rồi đạp trên mấy nóc nhà lao thẳng ra ngoài sơn thôn. Hành động của hắn lúc này vô cùng quyết đoán.
“Ầm…” Một nóc nhà bị xé toang sau đó một lưỡi đao đen kịt dài hơn ba trượng chém xéo về phía Lý Đình Nam, tốc độ vô cùng mau lẹ.
“Không tốt!” Lý Đình Nam trong đầu hô lên một tiếng, thân hình đang lao về phía trước vội xoay ngược lại. Hai tay giơ thanh trường kiếm ra phía trước chặn lại lưỡi đao đen kịt kia.
“Rầm…” Lưỡi đao to lớn kia chém thẳng vào lưỡi kiếm, tuy không chém đứt thanh kiếm nhưng lại khiến Lý Đình Nam bị đánh bay ngã đập lưng xuống nền đất đá.
“Răng..rắc…” Tiếng xương gãy vang lên khiến khuôn mặt Lý Đình Nam vô cùng thống khổ. Lúc này hắn chỉ còn cách màn hồng quang chừng trăm bước chân nữa nhưng không thể thoát được. Nhìn về tên âm binh phía trước mặt chừng ba trượng hắn giật mình hoảng hốt bởi trước mặt hắn là một tên âm binh khổng lồ cao khoảng ba trượng đang lăm lăm trong tay một cây âm đao đen kịt.
“Đây là loại âm binh gì?” Lý Đình Nam trong đầu vô cùng chấn động. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tên âm binh to lớn như thế này.
“Rít….” Không để hắn phục hồi tinh thần thanh đao khổng lồ lại chém xuống vị trí của hắn. Lý Đình Nam tay trái lấy hết sức mình đập mạnh một cái xuống nền đất, cả thân thể hắn phản chấn bay lùi về cửa sơn thôn một đoạn. Cùng lúc đó lưỡi đao chém xuống chỗ hắn vừa dời khỏi tạo thành một