Trên bình đài rộng lớn, mười tám người cả già lẫn trẻ vẫn đang đứng nhìn những biến hóa cuối cùng của không gian bao quanh Cổ Mộng kết giới. Mãi đến một lúc sau khi ánh nắng trên cao chan hòa lan tỏa khắp mọi nơi thì mọi người mới thu lại ánh mắt cảm thán. Xa xa trùng trùng đồi núi, sông hồ quanh co uốn khúc, một giải giang sơn tú lệ hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
- Trước mặt chúng ta bây giờ chính là tàn tích của Cổ Mộng kết giới! Tất nhiên nơi đây là một địa phương thuộc Vạn Tiên Sơn! Vạn Trường Hy là người đầu tiên lên tiếng giải thích.
- Hy lão đầu, bây giờ chúng ta chia thành từng nhóm như cũ hay là cùng nhau tiến lên? Lý Thiền Quang cười nói, ánh mắt xẹt qua chút kỉ niệm.
- Ha hả! Lý huynh còn phải nói sao? Chúng ta chia thành từng nhóm riêng biệt! Mười ngày sau sẽ lại hội tụ về đại điện của Vạn Thú Môn! Kim Vũ Trọng vuốt râu cười nói.
- Tốt! Tuy lần này không còn là đại hội tầm bảo nhưng mười ngày tới ta sẽ đem đồ đệ đi một vòng lịch lãm Vạn Tiên Sơn! Lý Thiền Quang ồm ồm nói.
- Ta cũng vậy..! Ta cũng thế..! Mấy lão già đều gật đầu nói.
Vạn Tiên Sơn ngang dọc mấy chục vạn dặm, phi hành liên tục không ngừng nghỉ cũng mất hơn hai tháng thời gian. Mười ngày tham gia đại hội tầm bảo cũng chỉ đủ để đám trưởng lão cùng đám tiểu bối lướt qua một phần nhỏ của Vạn Tiên Sơn.
- Ha hả! Ta xem chừng lần này các ngươi đến là vì linh thú nhiều hơn là tham gia đại hội tầm bảo rồi! Lý Thiền Quang cười dài.
- Hà..hà…! Chỉ là chăm lo cho đám tiểu bối một chút thôi! Hồng Trí Thành cười nói.
Vạn Trường Hy nhìn đám trưởng lão khuôn mặt hiện lên ý cười rồi nói:
- Nếu đã vậy mười ngày sau chúng ta lại tụ họp tại đại điện!
Lý Thiền Quang là người đầu tiên bay khỏi đỉnh núi, vừa lăng không lão đã ồm ồm gọi lớn:
- Thiền Nam, mau theo ta!
Nói rồi lão bay vút về một hướng phía xa, Lý Thiền Nam mau chóng phi hành đuổi theo lão.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Đám trưởng lão của các đại cung, đại tông nhanh chóng đem đệ tử của mình bay vút về nhiều hướng. Xem ra lời của Lý Thiền Quang đã thành sự thật, hướng bay của đám người này đều chọn những đỉnh núi cao chót vót tầng mây. Những nơi đó thường là nơi có nhiều linh thú cường đại.
Chớp mắt mười tám người già trẻ giờ chỉ còn lại ba người đứng trên bình đài. Ba người này một là Mộc Thừa Thiên, hai là Vạn Trường Hy cuối cùng là Triệu Nhã Nhi. Mộc Thừa Thiên vì xác định đến nơi này sẽ gặp Vân Tuyết nên lão chỉ đi một mình không mang theo bất cứ đệ tử nào. Hơn nữa lão cũng biết lần này Vân Tuyết đến Vạn Thú Môn vốn là để tìm kiếm một đầu linh thú.
Vạn Trường Hy lúc này cười nói:
- Mộc huynh đã xác định được vị trí của nha đầu kia rồi?
Mộc Thừa Thiên gật đầu cười nói:
- Nha đầu kia không có gì đáng ngại!
- Ha hả! Ta biết Vạn huynh tò mò về tiểu tử kia!
Vạn Trường Hy mỉm cười gật đầu, quay sang bên cạnh nhìn Triệu Nhã Nhi nói:
- Chúng ta đi thôi!
…
Ở một không gian khác.
Tinh quang lấp lánh tô điểm vạn dặm núi đồi.
Diệp Nguyên cùng Vân Tuyết huyền phù lơ lửng trên cao, đôi mắt hai người vẫn toát lên vẻ ngẩn ngơ trước một màn kỳ cảnh vừa rồi. Núi đồi, sông suối liên miên bất tận, non xanh nước biếc làm lòng người cảm thấy an tĩnh đến lạ thường.
- Thật đúng là nhân gian tiên cảnh! Diệp Nguyên cảm thán.
Lúc này hai tay vẫn chắp sau lưng, hắc y lay động theo từng làn gió. Khuôn mặt hắn hiện tại tuy non nớt nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ sâu lắng cùng với chút u buồn.
- Thật thiếu kiến thức! Vân Tuyết bên cạnh bĩu môi nhìn Diệp Nguyên, nhận xét.
- Ý ngươi là gì?
- Ta nói ngươi thiếu kiến thức! Cảnh sắc nơi này tuy đẹp nhưng so với “Cửu Trùng Thiên” thì thua xa! “Cửu Trùng Thiên” mới đáng để gọi là nhân gian tiên cảnh!
Diệp Nguyên nghe Vân Tuyết nói vậy ánh mắt toát lên vẻ hứng thú, bởi vì mục đích của hắn lần này đến Đông Châu vốn là để tham quan cảnh sắc nơi này. “Cửu Trùng Thiên” nguy nga tráng lệ kia là một trong số những địa danh hắn muốn đặt chân đến đầu tiên.
Nở một nụ cười vui vẻ, Diệp Nguyên đáp:
- Ngươi nói cũng phải! Sau này ta sẽ đến “Cửu Trùng Thiên” nhìn qua một lần.
Vân Tuyết nghe thế ánh mắt toát lên vẻ thích thú, nói:
- Hì..sau này bản cô nương cũng muốn đến Trung Châu, dạo khắp “Cửu Trùng Thiên”
- Ngươi chưa đến đó bao giờ sao?
- Chưa đến!
- Ách! Vậy tại sao ngươi dám bảo ta “thiếu kiến thức”
- Hừ! Ai chẳng biết “nhân gian tiên cảnh” chỉ có Cửu Trùng Thiên mới xứng đáng. Ta dù chưa có dịp đến đó nhưng những người đến rồi đều nói như thế! Vân Tuyết khuôn mặt đầy vẻ “ta rõ mọi thứ hơn ngươi”.
Diệp Nguyên nghe vậy cười cười không tranh luận với nàng nữa. Dù quen biết nàng chưa lâu nhưng hắn biết tính tình của tiểu cô nương này không chịu thua ai bao giờ.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt Diệp Nguyên chợt dừng lại ở một mảng màu lấp lánh phía xa. Vận chuyển linh lực vào hai mắt, tầm nhìn của Diệp Nguyên tăng lên nhiều lần. Chỉ thấy ở trên một đỉnh núi đá cao tầm ngàn trượng đang phát ra từng đạo hào quang đẹp mắt. Vân Tuyết ngự kiếm đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của Diệp Nguyên cũng mau chóng nhận ra đỉnh núi kì lạ kia.
- Ồ! Chúng ta mau đến xem! Vân Tuyết giọng nói đầy vẻ tò mò muốn khám phá.
- Ngươi không đợi người của Thiên Mộc Cung đến đón sao?
- Không đợi! “Thông linh ngọc” này đã phát ra tín hiệu nhận biết thì đảm bảo người của Thiên Mộc Cung sẽ đến đón ta bất cứ lúc nào họ muốn! Vân Tuyết ngón tay chỉ vào ngọc bội bên hông rồi đôi môi xinh xắn, nói.
- Chúng ta đi!
Diệp Nguyên sử dụng Huyễn Ảnh Ngự Phong, thân hình đang huyền phù đứng yên tại chỗ liền vặn vẹo mấy cái rồi lao về phía trước theo một quỹ tích uốn lượn mềm mại như thể đang tựa vào từng làn gió mà bay tới.
“Uy! Thân pháp tiểu tử này thật tuyệt!” Vân Tuyết ánh mắt hiện lên đầy vẻ hâm mộ.
Ngự kiếm bay theo sau Diệp Nguyên, Vân Tuyết cất tiếng hỏi:
- Ngươi hiện tại tu vi như thế nào mà có thể phi hành thoải mái như vậy? Ta thấy lục giai tu sĩ cũng chưa chắc có thân pháp quỷ dị như ngươi!
Diệp Nguyên nghe vậy mỉm cười, hỏi lại:
- Lục giai tu sĩ lợi hại lắm sao?
- Hỏi vớ vẩn! Tất nhiên là lợi hại rồi! Vân Tuyết bĩu môi kinh thường kiến thức của Diệp Nguyên.
Nàng tăng tốc bay cạnh hắn rồi nói:
- Đạt đến lục giai sẽ có thể phi hành thoải mái mà không cần ngự kiếm nữa. Không những thế đạt đến lục giai có thể hình thành thêm một “linh căn” mới tăng cường thêm cho tu vi!
- Thì ra là thế! Diệp Nguyên gật đầu “nghe giảng”
- Ngươi có phải là tu sĩ không vậy? Lẽ nào những kiến thức này ngươi không biết đến!
Diệp Nguyên nghe vậy trong lòng chỉ đành cười khổ một tiếng, bởi vì kiến thức của hắn về tu luyện lúc này rất hỗn tạp. Đến ngay cả hắn cũng không biết bản thân đang tu luyện theo con đường gì.
Thấy Diệp Nguyên không trả lời, Vân Tuyết lại nảy sinh tò mò. Nàng nhớ lại chuyện cũ liền hỏi tiếp:
- Ngươi là tu ma giả phải không?
- Nói nhảm! Ngươi thấy ta giống kẻ tu ma sao? Diệp Nguyên có chút buồn cười, trợn mắt liếc nàng một cái.
Vân Tuyết ánh mắt lúc này lại tràn đầy vẻ hoài nghi vừa ngự kiếm vừa nhìn Diệp Nguyên dò xét.
- Ngươi nhìn gì? Diệp Nguyên rờn rợn né tránh ánh mắt to tròn kia của Vân Tuyết.
- Không đúng a! Khí tức của ngươi rất thuần khiết không có chút ma khí nào, thậm chí ta còn cảm nhận được chút vị đạo của tự nhiên.
“Huyễn Ảnh Ngự Phong vốn có sự liên kết với “ đại đạo tự nhiên” tất nhiên là phải mang “vị đạo” của tự nhiên rồi!” Nội tâm của Diệp Nguyên thốt lên một tiếng.
- Ngươi là người của tiên môn nào?
- Ta là tán tu!
- Vậy sư phụ ngươi là ai?
- Một tán tu không có danh tiếng!
- Công pháp ngươi tu luyện là gì?
- Ta cũng không rõ!
- Ngươi mang “linh căn” gì?
- Ách…ngươi tra xét ta sao?
- Phải!
- “…”
Trên đường phi hành về ngọn núi phía xa, Diệp Nguyên bị Vân Tuyết hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Vân Tuyết dù quen biết hắn chưa lâu nhưng bản tính của nàng lại dễ dàng thu ngắn khoảng cách cùng người khác. Chưa đến một khắc thời gian phi hành, nàng đã tra hỏi Diệp Nguyên