“Mười giờ tối hôm qua, có ba người đàn ông uống nhiều quá rồi bắt nạt một phụ nữ, nhưng cũng may Lý Minh của lớp chúng ta xuất hiện kịp thời, khống chế ba tên lưu manh kia.
.
.”“Chế phục (Cosplay)? Đâu đâu?”Tần Kha đang gục đầu trên bàn bỗng nhiên ngẩng lên.Đám bạn học đồng loạt nhìn về phía Tần Kha.Một giây sau, không ít người đều bật cười.Sắc mặt của chủ nhiệm lớp Triệu Đức Trụ đứng ở trên bục giảng đã cực kỳ âm trầm.Như muốn giết người.
.
.“Tần Kha, đứng lên!”“Yên lặng, không cười nữa.”“Tần Kha, lặp lại lời ta vừa nói!”Tần Kha gãi gãi đầu, quan sát đám bạn học bên cạnh, lại nhìn về phía Triệu Đức Trụ.Hắn nói với tính thăm dò: “Yên lặng, không cười nữa?”“Thần cmn yên lặng không người nữa!”Triệu Đức Trụ gầm lên một tiếng đầy giận dữ, một tay đập lên bàn giáo viên.Tất cả bạn học đều bị một câu này của Tần Kha làm cho cười không ngậm được miệng.“Cười chết ta rồi, không hổ là Tần Kha nha!”“Kha ca, ta phục ngươi rồi!”“.
.
.”“Có vấn đề gì sao, không phải hắn vừa nói câu này sao?”Tần Kha không hiểu lắm, chỉ oán thầm trong lòng.“Ngủ ngủ ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ, ngay cả tiết học của ta mà ngươi cũng dám ngủ! Thật sự coi nơi này là nhà ngươi!”Triệu Đức Trụ vừa dứt lời, một âm thanh đột ngột vang lên.“Hắc hắc hắc.
.
.
Ta to hơn ngươi.
.
.”Mặt Triệu Đức Trụ lập tức đen xì.Nếu như ánh mắt có thể giết người.Như vậy Vương Chí Kiệt ngồi cùng bàn Tần Kha đã bị ánh mắt sắc bén này chém thành muôn mảnh.“Con hàng này đang mơ cái gì?”Tần Kha hơi kinh ngạc.Liên tưởng đến giấc mơ vừa rồi của mình.Lẽ nào mình cũng nói mớ gì đó khi đang ngủ?“Vương Chí Kiệt!”Triệu Đức Trụ lại gầm lên một tiếng.Không có phản ứng.
.
.“Tần Kha, gọi hắn dậy!”Tần Kha đẩy Vương Chí Kiệt.“Kiệt ca.
.
.
Kiệt ca.
.
.”Vẫn không có phản ứng.
.
.
quả thực là ngủ như heo.Suy nghĩ một chút, liền tiến lại gần lỗ tai Vương Chí Kiệt.“Tan học.”“Đi!”Vương Chí Kiệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên.Toàn lớp cười vang!Mặt Triệu Đức Trụ càng đen hơn.Vương Chí Kiệt thấy tình hình không đúng lắm, vội vàng đứng lên.“Không ngờ cái ban 3 nho nhỏ của ta, thế mà lại đồng thời tụ tập hai nhân tài như các ngươi.”“Nhìn Lý Minh người ta kìa, không chỉ có thành tích học tập tốt, bây giờ đã nắm giữ một cái dị năng, hơn nữa đã bắt đầu giúp ích cho xã hội.”“Lại nhìn hai người các ngươi.”Ngôn ngữ của Triệu Đức Trụ càng ngày càng kịch liệt.Nghe chủ nhiệm lớp khen mình, Lý Mình liền nhếch miệng cười.“Dị năng? Dị năng cái gì?”Tần Kha bị một câu này của Triệu Đức Trụ làm cho không hiểu được.Đây không phải là tiết địa lý sao?Tần Kha liếc mắt nhìn bảng đen, trên đó viết: Tình hình phân bố dị thú trong Linh Vực.Nhìn tiêu đề và nội dung ở bên dưới, thế giới quan của Tần Kha trực tiếp nổ tung.Đây con mẹ nó là cái quỷ gì?Vương Chí Kiệt ở bên