Trương Hữu Dung nhắm mắt lại, dáng vẻ như cuộc đời không còn gì để tiếc.
Trong không khí tràn ngập mùi vị không nói nên lời! Bên tai là những tiếng phẹt phẹt phẹt!Tên có hình xăm nói với đồng bạn: “Ngươi mau kéo hắn lên đi!”Đồng bạn của hắn lắc đầu liên tục: “Ta không đi, muốn đi thì ngươi đi đi!”(╬◣д◢) tên có hình xăm che mũi kêu lên: “Đệch, tiểu tử thối, ngươi xong chưa! Ngươi con mẹ nó có bệnh hay không?”Vương Cương vừa tức vừa hận nói: “Là các ngươi không cho ta đi vệ sinh, ta có biện pháp nào!”Tần Kha cầu khẩn nói: (T▽T) “Hai vị đại ca, ta cầu các ngươi, ném hăn ra ngoài đi!”Vương Cương nhìn chằm chằm vào Tần Kha: “Tần Kha, ngươi còn mặt mũi nói sao, còn không phải tại ngươi hạ thuốc lão tử sao!”Tần Kha lập tức nói: (T▽T) “Ta sai rồi, ta sai rồi được chưa! Ta cam đoan đời này sẽ không hạ thuốc ngươi nữa! Coi như ta van ngươi, ngươi nhịn một chút có được hay không!”Trương Hữu Dung vẫn luôn nhắm mắt lại chỉ trích: “Tần Kha, thì ra là ngươi hạ thuốc Vương Cương!”Tần Kha đang định nói chuyện, Vương Cương lại nữa!Vương Chí Kiệt cúi đầu: (? ? ˇ? ˇ? ? ) “Thật không thể tin nổi, ta thế mà lại chết ở trong hoàn cảnh như vậy!”Tiếp đó lại phàn nàn với Tần Kha: “Tần Kha, ta thật sự không biết nói gì với ngươi! Bây giờ thì hay rồi, đả thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm!”Tần Kha lập tức nói: “Đừng chỉ nói ta, đồ là ta mua, nhưng tiền là ngươi bỏ!”Trong mắt Vương Chí Kiệt đã có ánh lệ, ngẩng đầu: “A Thượng Đế, ai đến cứu ta đi!”“Ba người các ngươi đủ rồi, tất cả câm miệng cho ta!” Nam tử có hình xăm che mũi, phát tiết lửa giận lên người Vương Cương: “Tiểu tử thối, ngươi bây giờ đứng lên cho lão tử, đứng lên ngay!”Vương Cương nhìn sang: o(╥﹏╥)o “Đại ca, xin ngươi thương sót, lại cho ta thêm chút thời gian!”Huống hồ, bây giờ hắn cảm thấy hai chân mình như nhũn ra rồi!Ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có!Tần Kha nhất thời nhớ ra Vương Cương có dị năng hóa đá :” Vương Cương, không phải ngươi có dị năng hóa đá sao! Ngươi thử một chút, nói không chừng sau khi hóa đá thì có thể khống chế được!”Vương Cương đã suy yếu đến mức không thèm để ý đến Tần Kha: “Ngươi cảm thấy bây giờ ta còn sức lực để dùng dị năng sao? Không được không được!”Tần Kha cũng sắp muốn tự tử rồi: “Ta cũng không được, ta không chịu nổi, ta phải đi!”Vương Chí Kiệt nôn khan một trận: “Dưới tình huống này, ngươi còn có thể đi đâu?”Tần Kha cười ha ha!Thật sự cho rằng hắn là ngu ngốc sao?Trước khi tiến vào cửa hàng này, hắn đã để lại một ấn ký ở bên ngoài rồi!Bây giờ, chỉ cần hắn sử dụng dị năng là có thể rời khỏi cái địa phương khiến người ta sống