Tần Kha nhìn về phía Lý Minh: “Lý Minh, đánh đàn xong rồi, đánh hay lắm, đánh tiếp đê!”“Cho ta một bài Thập Diện Mai Phục, để cho kể tình huống lúc đó!” Vương Chí Kiệt nói.
Lý Minh lặng lẽ xiết chặt nắm đấm!Hắn bỏ một thời gian dài để chuẩn bị, thế mà trong vòng năm phút ngắn ngủi, lại bị hai con hàng này phá hỏng hết!“Hai người các ngươi lảm nhảm lải nhải cái gì, hôm nay là sinh nhật Hứa Diệu Âm! Các ngươi nói những chuyện này ở đây, có thích hợp không?”Tần Kha rơi vào trầm từ, sau đó ngẩng đầu lên: “Không thích hợp sao?”[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh + 888!]Hứa Diệu Âm nói ra: “Không sao, ta không ngại, lại nói hôm nay cũng không phải ngày gì quá quan trọng, sinh nhật nha, vui vẻ là quan trọng nhất!”Lý Minh suýt tức đến hộc máu!Hắn nghĩ mãi không hiểu vì sao Hứa Diệu Âm vẫn luôn đứng về phía Tần Kha và Vương Chí Kiệt!Mình đẹp trai như vậy, có tài như vậy, tướng mạo đường đường lại đa tài đa nghệ, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, có chỗ nào kém hai tên ngu đần này?“Hôm nay là sinh nhật Vương Chí Kiệt, Tần Kha, ngươi và Vương Chí Kiệt chỉ chuẩn bị cái hoàng phi sai chính tả kia, ngoài ra không chuẩn bị cái gì khác sao?”Lý Minh nghĩ hết biện pháp để Tần Kha và Vương Chí Kiệt xấu mặt!“Thật đúng là hết cách với ngươi!”Vương Chí Kiệt thở dài một tiếng, yên lặng đưa tay ra sau lưng.
“Bêu xấu!”Hứa Diệu Âm nhìn thấy cái kèn sona thì ngây ngẩn cả người!Σ(? Д? ;)Tên nhãi này trộm kèn của ông nội hắn ra thật?Lý Minh cũng choáng váng!Σ(? д? lll)Người ta con mẹ nó tổ chức sinh nhật, ngươi lại thổi kèn?Vương Chí Kiệt đứng lên, dồn khí đan điền!Trong tất cả các loại nhạc cụ, kèn là vua! Không phải thăng thiên, chính là bái đường!Âm thanh rung động đến tâm can, cao sơn lưu thủy! Như rên như khóc, xông thẳng lên trời mây!Từ trong những âm điệu lộn xộn kia, có thể lờ mờ nhận ra là một bài chúc mừng sinh nhật!…Bên ngoài, vẻ mặt quản lý hành lang vô cùng nghi ngờ và khó hiểu, đưa mắt nhìn về phía tiếng kèn truyền đến.
“Ai đang xử lý tang sự trong khách sạn chúng ta sao?”“Bên kia hình như là người tổ chức sinh nhật!”Quản lý thở dài một tiếng: “Một bữa tiệc sinh nhật, lại làm như có người chết vậy!”…Tần Kha cũng ngây ngẩn cả người!Đúng ngây ngẩn cả người thật!Mặc dù mình bình thường cũng có chút ‘trẩu’, không đứng đắn, điểm này thì hắn cũng thừa nhận!Nhưng một màn móc kèn của Vương Chí Kiệt, ngay cả hắn cũng không dự đoán được nha!Hai mắt Hứa Diệu Âm trợn trừng như cá chết, biểu cảm không thể dùng lời nói để hình dung!Đây quả thực là hối hận khi tổ chức sinh nhật rồi!Không ít người há hốc miệng!Cuối cùng, cái âm thanh khiến người ta sống không bằng chết này cũng dừng lại!“Vừa học không lâu, còn chưa tốt lắm, ngươi yên tâm,