Minh Ngọc dẫn theo vợ mình hùng hổ tiến vào hoàng cung.
Hai người canh ngay sau thời gian bãi triều để cầu kiến thánh thượng.
Lúc này, hoàng đế đang dùng trà thì nghe tổng quản thái giám thông báo:
- Hoàng thượng, thất hoàng tử cầu kiến.
- Truyền.
- Vâng.
Tổng quản thái giám vừa lui ra ngoài thông báo khẩu dụ của hoàng thượng, đôi phu thê mới cưới đã khí thế hừng hực xông vào vội vàng hành lễ.
Chỗ nghỉ ngơi của hoàng đế có khác, khắp nơi dát vàng loá hết cả mắt.
Ngay cả tấm đệm nhà vua đang ngồi lên cũng nhìn rất bắt mắt sang trọng.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.
- Hai người đồng thanh.
- Đứng lên hết đi.
Nói xem hai đứa có chuyện gì? Ta cũng vừa nghe nói hoàng túc có hỉ.
- Dạ.
Hai người đứng dậy rồi nhìn nhau.
Minh Ngọc nhanh nhẹn bẩm báo trước.
- Nàng ấy thật sự đang mang thai ạ.
Vì thế chúng con muốn cầu phúc cho cháu nội của người bằng cách làm từ thiện.
- Ồ? Chuyện này ngũ huynh con cũng có nhắc đến.
Nó bảo con muốn tích thêm công đức và góp chút sức cho triều đình ta.
Toàn bộ số tiền mà con kiếm được sẽ sung vào ngân sách.
- Ha ha.
Con chỉ muốn mở một quán trà nhỏ, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy chứ? Sợ cả gia sản nhà con cũng không đủ để bổ sung cho quốc khố.
Con chỉ muốn tự dùng tiền mình kiếm ra được để đi làm từ thiện, cầu phúc cho đứa bé trong bụng.
Như vậy mới tính là có lòng chứ ạ?
Hoàng đế nghe vậy liền mỉm cười.
Ông hiểu ý của cả hai người con trai mình.
Giờ thất hoàng tử đã nói thế rồi, ngũ hoàng tử vẫn có thể biện minh được.
Minh Ngọc nhíu mày đứng chờ câu trả lời từ nhà vua.
Nếu như là bình thường, khi bước vào hoàng cung, cô sẽ ngó đông ngó tây, quan sát hết tất cả những thú vui vật lạ.
Nhưng giờ cô chỉ muốn nhận được một câu nói từ hoàng đế.
Thánh thượng điềm nhiên đặt tách trà trên tay xuống rồi nhìn đứa con trai mình trước đây từng rất hài lòng.
- Thành nhi, con đang muốn xin cái gì cứ nói thẳng.
Minh Ngọc hơi giật mình vì thái độ của nhà vua nhìn có vẻ đang khá bình thường.
Ngài ta không tức giận cũng không ra vẻ trách mắng cô.
- Vậy...!con xin nói thẳng.
Con chỉ muốn được tự do kinh doanh và sống bình yên cùng thê tử mình.
- Sống bình yên? Con đường đường là một hoàng tử lại dám nghĩ như vậy sao?
Minh Ngọc luống cuống vội vàng quỳ xuống, Tinh Nhi thấy thế cũng quỳ theo.
- Thứ lỗi cho nhi thần nông cạn.
Nhưng con thật sự không muốn tranh giành ngôi vị thái tử!
Hoàng đế nhìn ánh mắt kiên định của thất hoàng tử, chỉ thở dài.
Như vậy thì còn ai dám làm đối thủ cạnh tranh với ngũ hoàng tử nữa đây.
- Được rồi, con muốn làm gì thì làm đi.
- Vâng.
Vậy nhi thần cáo lui.
Minh Ngọc đứng dậy nắm tay nàng dẫn ra ngoài.
Hai người vừa đi vừa nhìn nhau đầy hoang mang suy nghĩ.
Hoàng cung này thật rộng lớn biết bao, còn có nhiều lính gác đi tuần khắp nơi.
Cung nữ, thái giám đi đi lại lại theo hàng dài.
Điều