Những nô tài trong phủ nhìn thấy cảnh này đều ngại ngùng thay cho chủ tử của mình.
Nhưng chủ tử của bọn họ mang tư tưởng của người hiện đại, nên thoải mái phóng thoáng chẳng biết tiết chế hành động lại đâu.
- Hê, có nên bế cậu vào giường luôn không? Kiểu này cũng thú vị lắm ấy!
- Con nhỏ biế.n thái kia, đụng vào người bà thì bà đánh cho mấy phát nhá! - Tinh Nhi mặt lạnh đáp lại.
Hắn dù bị mắng nhưng vẫn vui vẻ bế nàng đi loanh quanh trong sảnh lớn.
Thấy bạn mình vẫn chưa chịu thôi cái trò này, Tinh Nhi gằn giọng:
- Làm trò gì vậy? Còn không mau thả tớ xuống?
- Tớ đang kiếm phòng ngủ.
Ở đâu nhỉ?
- Ôi trời ạ...!
Hắn ngó trái ngó phải, vẫn không biết nên đi bên nào trước.
Thấy một nô tì đang đứng dọn dẹp liền đi đến bắt chuyện, trên tay vẫn một mực bế Ái Cơ.
- Hey bé! Bé có biết phòng ngủ ở đâu không?
- Tham...!tham kiến hoàng tử.
- Cô gái ấy bị giật mình, luống cuống cúi đầu hành lễ.
- Miễn lễ! Miễn lễ! Mau cho ta biết phòng ngủ ở đâu đi?
- Ý ngài là ngoạ phòng đúng không ạ? Ngài quẹo trái rồi đi thẳng là đến ạ.
- Đa tạ.
- Nô tì không dám!
- Huầy, miễn hết đi.
Hắn cười tươi rồi tiếp tục bế Ái Cơ đi theo lối mà người ta đã chỉ cho.
Vậy mà nãy giờ đi loanh quanh mãi, mất thời gian quá.
Đến nơi, giờ thất hoàng tử mới chịu để Ái Cơ ngồi lên giường.
Bản thân sau đó còn đứng trước mặt ra oai.
- Thấy sao hả? Tự nhiên giờ cậu thấy cô bạn thân của mình bảnh lắm đúng không? - Hắn nhướn mày, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, vẻ mặt đầy tự hào.
Đáp lại lòng kiêu hãnh của cô, Tinh Nhi chỉ nhếch mép cười khinh một cái rồi ngồi chân này gác chân kia, khoanh tay lại, hơi nghiêng đầu nhìn nam nhân trước mặt mình.
- Cậu bị dở hơi à? Nghĩ sao vậy? Dù cho bây giờ cậu mang dáng vẻ của một thằng đàn ông, nhưng tâm hồn vẫn là một con nhỏ yếu bóng vía thôi.
- Giề? Ai yếu bóng vía chứ? - Hắn liền kích động.
- Ban nãy...!Ban nãy tên sát thủ đó chĩa kiếm vào cổ tớ...!Nhưng tớ có sợ đâu?
- Chắc là không sợ?
- Cứ đợi đi.
Tớ sẽ học kiếm pháp.
Sau này tớ sẽ anh dũng xông pha ra chiến trường.
Trở thành anh hùng được người người ngưỡng mộ nhá!
- Ừm.
Tớ sẽ chờ.
Hai người bắt đầu chơi đấu mắt.
Được một lúc, Minh Ngọc liền bỏ cuộc, giận dỗi đi ra ngoài trước.
Cô để Tinh Nhi ở một mình trong phòng.
Vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy cảnh đẹp giản dị.
Lúc hai người về đã là buổi chiều rồi, nên giờ có hoàng hôn cũng chẳng lạ.
Tính ra còn chưa xuyên không được một ngày nữa, mà Minh Ngọc đã quen với cơ thể nam nhân này rồi.
Cô thở dài rồi đóng cửa phòng cho Tinh Nhi lại, còn không quên nói vọng vào bên trong một tiếng rồi mới đi.
- Nếu đói thì kêu người làm đồ ăn cho nhá! Còn nữa, nhớ tắm đấy! Đừng có mà ở dơ!
- Cái con nhỏ này! - Tinh Nhi ở trong phòng quát lớn.
Hắn nghe vậy chỉ cười thầm trong miệng rồi lẳng lặng nhìn trời bước đi.
Nhắc đến chuyện tắm rửa mới nhớ.
Cô phải tắm cho cơ thể nam nhân này nữa.
Nghĩ đến đây, Minh Ngọc tự động khựng lại rồi ngồi bẹp xuống đất.
- U là trời! Quên