Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất cả nước, sĩ tử bên trong đều là thiên chi kiêu kiều tử!Để bồi dưỡng nhân tài xuất sắc cho quốc gia sử dụng, bọn họ cung cấp tài nguyên giáo dục phong phú đồng thời cũng lập ra những quy tắc nghiêm khắc, trong đó có một điều, nếu sĩ tử có biểu hiện không tốt sẽ bị khai trừ học tịch.
Một khi khai trừ học tịch, cả đời sẽ không thể thi lấy công danh được nữa.
Nói cách khác, nếu các sĩ tử học ở trong này bị Quốc Tử Giám khai trừ học tịch vậy sau này cũng không còn đường làm quan.
Điều này đối với những đại quan triều đình như bọn họ làm sao có thể chấp nhận được?“Lâm Bắc Phàm, ngươi dám làm bậy?”“Lẽ nào ngươi không sợ đắc tội với chúng ta sao?”“Còn muốn lăn lộn trên quan trường nữa không?”…Lâm Bắc Phàm tiến lên một bước, quát to một tiếng: “Ngươi xem ta có dám không?”Sự sắc bén thuộc về võ giả đã xuất hiện lần đầu tiên rồi!Đám quan không thể không lùi bước!Trong lòng vừa sợ vừa giận!Bọn họ thật sự không hiểu nổi tại sao một viên quan lục phẩm nho nhỏ lại gan to bằng trời như thế?Lẽ nào chỉ dựa vào sự sủng ái của nữ đế sao?Mà nhóm dân chúng có mặt ở đó hóng hớt cũng vô cùng kinh ngạc.
Một tân khoa trạng nguyên nhỏ bé lại dám đối đầu uy hiếp vài đại quan triều đình, thật đúng là can đảm hơn người!Cuối cùng, chúng quan đều nhường một bước.
“Hừ! Chúng ta đi!”Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu phất tay áo rời đi, các quan viên khác đều theo sát phía sau.
Thật sự có thể nói là tới vội vàng mà đi cũng vội vàng!Lâm Bắc Phàm cũng quay đầu vào trong.
“Đại Lực đóng cửa, tiếp tục ăn cơm!”“Vâng, thưa thiếu gia!”Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì vào tảo triều.
Hắn vốn cho rằng sẽ phải nghênh đón một màn gió táp mưa sa nhưng đám quan lại này đều không nhắc tới, chỉ có vẻ mặt là không dễ nhìn gì cho lắm.
Thật ra nghĩ một chút cũng hiểu được, là con trai của bọn họ có lỗi trước, Lâm Bắc Phàm chỉ dựa theo pháp luật để xử lý mà thôi, nếu nói chuyện này với nữ đế cuối cùng vẫn là bọn họ đuối lý, còn rơi vào tội quản giáo không nghiêm nữa.
Lâm Bắc Phàm là người tâm phúc trước mặt nữ đế, lý lịch chẳng có lấy một chút chuyện vụn vặn nào, cùng lắm chỉ bị quở trách hai câu mà thôi.
Nếu đã như vậy cần gì phải tự làm mất mặt nữa?Nhưng Lâm Bắc Phàm cũng gặp báo ứng, đó chính là bị các quan lại cô lập.
Trước đây khi vào tảo triều còn có người hỏi han hắn vài câu, nhưng bây giờ chẳng ai nói chuyện với hắn thậm chí tránh còn chẳng kịp.
Hắn lặng lẽ đứng phía sau trông có vẻ cô độc đến vậy.
Bản thân hắn cũng không nhịn được mà cảm thán, trước đây xét nhà của Hộ bộ thượng thư quyền tả tướng đã đắc tội với toàn bộ quan lại do Hộ bộ thượng thư dẫn đầu.
Bây giờ dạy dỗ một đám nha nội lại đắc tội với các quan lấy Lại bộ thượng thư dẫn đầu tiếp!Mới làm quan chưa được mấy ngày đã đắc tội với hai phe phái lớn trong triều đình!Hơn nữa hắn còn tham ô tiền của nữ đế!Chức quan này thật sự như đi trên lớp băng mỏng, ngàn cân treo sợi tóc!Cũng may nữ đế vẫn chưa hay biết gì mà vô cùng sủng ái hắn, bằng không hắn chỉ có thể từ quan lưu lạc giang hồ!Loại cảm giác này thật sự…Quá k1ch thích!Tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm trở về Quốc Tử Giám.
Dọc theo đường đi cho dù là thủ vệ, sĩ tử hay là tiến sĩ, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy vẻ