Kim Loan Điện, tảo triều!“Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”“Các vị ái khanh miễn lễ!”“Tạ bệ hạ!”Nữ đế ngồi trên long ỷ trên cao nhìn xuống mọi người, trông thấy Lâm Bắc Phàm đứng cuối cùng đôi mắt nàng sáng lên, mỉm cười chân thành: “Lâm ái khanh đâu rồi?”Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay đáp: “Bệ hạ có chuyện dặn dò vi thần?”“Không có chuyện gì cả, chỉ là muốn nhìn ngươi thôi!” Nữ đế cười hài lòng, nói: “Lâm ái khanh, ngươi làm quan đã được một thời gian, bây giờ thế nào rồi, đã quen chưa? Có chỗ nào không hiểu không?”“Hồi bệ hạ, vi thần vẫn ổn, xin bệ hạ yên tâm!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, đáp.
“Công việc ở Quốc Tử Giám thì sao? Bây giờ làm việc vẫn thuận lợi chứ?” Nữ đế vẫn tươi cười không thay đổi.
“Hồi bệ hạ, dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, vi thần đã làm quen với công việc và môi trường ở Quốc Tử Giám, mọi việc đều đang triển khai rất thuận lợi!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
“Không tồi, không hổ là trạng nguyên lang mà trẫm tự hào nhất! Phủ đệ mà trẫm thưởng cho ngươi ở có thoải mái không?”“Ở vô cùng thoải mái, cảm ơn bệ hạ đã ban thưởng!”“Ăn có ngon không? Ta thấy hình như ngươi gầy hơn trước rất nhiều rồi đấy!”“Hồi bệ hạ! ”! Một người hỏi một người đáp, Lâm Bắc Phàm có hơi được thương mà sợ!Sao hôm nay nữ đế cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?Quan tâm cuộc sống thường ngày của hắn đến vậy?Quá thân thiết khiến hắn có hơi ngại ngùng!Mà các quan lại đứng xung quanh lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy rất chán nản.
Làm ơn đi bệ hạ, cho dù ngươi có sủng ái Lâm Bắc Phàm tới đâu nhưng có thể nhìn xem đây là nơi nào trước đã được không?Đây chính là Kim Loan Điện, là chỗ bàn quốc gia đại sự cơ mà!Mấy chuyện thấy ớn đó của các ngươi có thể đổi chỗ khác rồi nói sau được không?Nhưng những người có mặt ở đây đều là cáo già, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Sau khi hỏi xong một lượt, câu trả lời của Lâm Bắc Phàm cũng coi như hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Nhưng nữ đế vẫn không hài lòng.
Sở dĩ nàng hỏi Lâm Bắc Phàm là vì muốn biết hắn thiếu cái gì, gặp vấn đề gì, sau đó bổ sung cho hắn, cảm ơn hắn đã âm thầm trả giá vì tất cả.
Kết quả ngươi lại chẳng có chuyện gì hết, cũng chẳng cần gì hết, ngươi kêu ta làm thế nào đây?Ta rất khó xử, có được không?“Lâm ái khanh, xem ra ngươi vẫn chưa nói thật! Ngươi có biết đây là tội khi quân không?” Nữ đế quát.
Lâm Bắc Phàm sợ hãi: “Bệ hạ, sao lại nói vậy ạ?”“Ngươi vừa mới làm quan không có khả năng không có một chút vấn đề nào cả! Bây giờ trẫm hỏi ngươi, ngươi phải thành thật nói cho trẫm biết, bằng không trẫm sẽ phán ngươi tội khi quân!” Nữ đế lớn tiếng nói.
“Bệ hạ, nhất định phải nói sao ạ?” Lâm Bắc Phàm giương mắt nhìn.
“Nói, nhất định phải nói!” Gọng nói của nữ đế vang dội.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Được rồi, vi thần quả thật đang gặp một vấn đề!”“Vấn đề gì, mau nói!” Đôi mắt của nữ đế sáng ngời.
“Khởi bẩm bệ hạ, vì vi thần vừa mới làm quan, bổng lộc ít ỏi, tiền bạc có hạn, mà chi phí ở kinh thành càng ngày càng tăng, cho nên vi thần đã hơi túng quẫn!” Lâm Bắc Phàm xấu hổ đáp.
Khóe miệng của các quan lại có mặt tại đây đều méo xệch.
Mẹ kiếp!Vậy mà còn than nghèo