Sương sớm còn chưa tan đi hoàn toàn, vu nữ Tinh Tú sảnh liền đem đại môn mở ra. Khi đó ta còn đang ngủ, mặc dù trong tộc đã làm chuẩn bị từ nửa đêm, nhưng là thanh âm cũng không tính là quá lớn. Ngược lại Long Môn cách xa cả vạn dặm cửa vừa mở ra, toàn bộ các đảo đều phát ra âm thanh chúc mừng, kéo dài hồi lâu, thực không còn cách nào ngủ tiếp, ta mới từ từ rời khỏi giường.
Ta chậm rãi hướng phía nhà Hồng Sa đi đến, trên đường quà nhiên nhìn đến rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Bọn họ sẽ lưu lại mười ngày, bình thường sẽ không tại ngày đầu tiên liền nhận linh sủng, trừ phi là đặc biệt thích hoặc là hợp ý.Hiện tại ta nhìn bọn họ, bọn họ cũng đang quan sát ta. Linh sủng huyễn hóa thành nhân hình, cũng không phải là dựa vào sự yêu thích của mình mà định ra nhân hình. Nếu như bản thân ngươi chính là một con hồ ly mập, vậy cũng chỉ có thể biến thành một tên mập. Nếu như ngươi lớn lên nhìn không khá, kia biến thành người cũng không đẹp mắt được là bao.Bình thường linh sủng đều đẹp mắt hơn so với người, cho nên mặc dù trên đảo đều là bộ dáng người, nhưng là muốn phân biệt rõ cũng dễ dàng.Ta không thể nói ta lớn nhìn rất khá, chỉ có thể nói thoạt nhìn cơ trí chút ít, những người kia đang quan sát ta, cũng là muốn xem ta có hay không chọn làm linh sủng. Ta nhếch miệng, khing thường nhìn bọn họ một cái, thấy có người đã muốn đi tới, ta đảo tròn mắt, phô triển ra bảy cái đuôi, phơi bày ở sau người, dương dương đắc ý nhìn bọn họ.Quả nhiên bọn họ vừa thấy bảy cái đuôi của ta, sắc mặt liển thay đổi ngay lập tức, dè dặt lui về sau hai bước, thấy ta muốn đi tới gần, những người kia la hoảng lên, đào tẩu mất dạng. (nguyên là mất mạng, nhưng ta nghĩ làm sao cho dễ hiểu chứ nhỉ! ^_^ (ta thì nghĩ nó là liều mạng đào tẩu???)Ta cười cười, thật sự là chiêu này lần nào cũng đúng. Có ai dám muốn một con thất vĩ yêu hồ làm linh sủng, trốn còn chưa kịp. Trên đường vốn hối hả, nhưng phàm là địa phương ta đi qua, bị dẹp ra một con đường lớn, nhìn ta nghênh ngang lắc cái đuôi đi qua. Mặc dù có linh thú bất mãn với ta, nhưng là bọn họ cũng không dám làm gì ta. Nam Hải vương cũng không hạ lệnh nói không cho ta qua lại mọi nơi.Ở trên đường đi tới, đã nhìn thấy Hồng Sa, ta thở dài, tiến lên vỗ vỗ nàng. Hồng Sa thấy ta, mặc dù cười cười, nhưng trong mắt khó nén bi thương. Nàng thật khờ, biết rõ sẽ không có người tới dẫn nàng đi, nhưng mỗi mười năm vẫn là ôm hi vọng đi ra, mỗi lần đều thất vọng mà về, sau đó lại chờ mưởi năm kế tiếp.“Hồng Sa, đem râu ngươi, hiện ra.” Bộ dạng Hồng Sa xinh đẹp như vậy, tiến tới nói chuyện cũng không ít người, nhưng thời điểm biết rõ nàng là linh trùng, đều nói tiếng xin lỗi rời đi. Ta làm cho nàng đem râu hiện lên, người khác vừa nhìn cũng biết nàng là linh trùng, ít nhất sẽ không lại bị ngôn ngữ tổn thương.Ta cùng Hồng Sa ngồi ở một khối nham thạch cạnh đường lớn, thấy không có người đi tới, ta đứng dậy phải đi: “Có ta ở đây, bọn họ không dám tới.”Hồng Sa kéo ta lại, ngẩng đầu cười cười: “Cho dù không có ngươi ở đây, bọn họ cũng sẽ không tới.”Ta nhìn nhìn râu dài trên đỉnh đầu nàng, lại không nhịn được yên lặng thở dài, ôm chân ngồi bên cạnh nàng, nhìn xem người trên đường lui tới, duy chỉ có chỗ chúng ta rất là trống trải.Đợi đến chạng vạng, người Đông Hải cũng đã đi Lưỡng Nghi quán sắp xếp. Ta nhìn Hồng Sa, kéo nàng trở về.Thời điểm Hồng Sa không vui vẻ nhất, sợ là đoạn thời gian mười năm một lần Long Môn được mở rộng ra. Trên người ta rải đầy ánh trăng, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, trăng rất sáng, rất tròn, sáng tỏ trông giống như tuyết trắng xóa. Ta duỗi lưng một cái, ngáp một cái thật dài. Tư tâm của ta còn chưa hi vọng Hồng Sa bị dẫn đi, bởi vì một khi tìm được chủ nhân, cũng liền có nghĩa nàng phải ly khai Nam Hải.Đi ngang qua Lưỡng Nghi quán, bên trong cũng rất náo nhiệt. Ta tạm ngừng lại, con ngươi đảo một vòng, duỗi hai tay, niệm chú thật: “Diệt!”Trong nháy mắt, Lưỡng Nghi quán liền vùi lấp vào trong hắc ám, từng trận âm thanh hoảng loạn truyền đến. Ta cười cười, trong lòng thư thản rất nhiều, lúc này mới vỗ vỗ tay xoay người rời đi, mới vừa xoay người, đã nhìn thấy Thanh Yên. Dù sao cũng là làm việc trái với lương tâm, có chút chột dạ, cúi đầu bước đi, Thanh Yên đã mở miệng nói.“Ngươi không sợ sẽ bị thần quan khác chứng kiến, lại bị phụ thân ngươi cấm đoán?”“Nếu như phụ thân muốn cấm đoán nhốt ta, không cần các ngươi cáo trạng, hắn cũng có thể tìm được lí do đi”.Ta khinh thường nhếch miệng, hiện tại ta trong thạch thất ra vào tự do, mới mặc kệ phụ thân cấm đoán cái gì, huống chi hiện tại cấm đoán cũng còn tốt hơn, miễn cho ta chứng kiến vẻ mặt người Đông Hải làm cho người ta chán ghét. Ta suy nghĩ một chút, kì thật Hồng Sa tìm được một người chủ nhân cũng tốt, ít nhất nàng sẽ rất vui vẻ. Ta bỗng dưng hỏi Thanh Yên: “Ngươi còn không có linh sủng nhỉ?”Thanh Yên nhàn nhạt nhìn ta một cái: “Không có.”Ánh mắt ta sáng lên, tiến lên trước một bước nói: “Không bằng ngươi thu Hồng Sa làm linh sủng? Chính là con nhện nương xinh đẹp kia.”Thanh Yên trầm tư, nói: “ Ta không có dự định thu linh sủng.”Nếu như hắn không phải là Thanh Yên, ta nhất định sẽ cho rằng hắn ghét bỏ đối phương là linh trùng. Ta buồn bã nói: “Hồng Sa lại phải thương tâm.”“Ngươi không muốn tìm người chủ nhân?”Thấy hắn đột nhiên hỏi ta, ta lắc lắc đầu: “Không muốn, tuyệt không nghĩ tới, một mình ta tự tại hơn nhiều.”Thanh Yên trẩm ngâm một hồi, nói ra: “Có lẽ có một người sẽ cảm thấy hứng thú đối với linh trùng.”“Ai?”“Đông Hải Mai Tâm cung chủ.”“Người Vương tộc?”“Ừ”. Thanh Yên mi lại khẽ nhíu lại, này là thói quen của hắn, vô luận suy nghĩ chuyện gì đều nhíu mày, “Trong Đông Hải Vương tộc có một trưởng bối, thích cùng linh trùng liên hệ, còn xây một chỗ trong vương cung chuyên môn nuôi linh trùng lưu lạc ở bên ngoài. Mai tâm cung chủ đi theo bên người