Buổi sáng khi tỉnh lại, vết thương trên lưng ta đã tốt lên rất nhiều. Thanh Yên không ở trong phòng. Ta nằm lỳ ở trên giường nhìn xem gian phòng đầy ánh sáng, bố trí đơn giản nhưng lại có cảm giác thật ấm áp. Tối hôm qua mặc dù trên lưng mang tổn thương (có vết thương), nhưng giấc ngủ lại rất an ổn.Ta bò dậy, vểnh tai nghe ngóng, bên ngoài không có ai, lúc này bọn họ đều phải ở tiền viện. Ta đến bên bàn lưu lại cho Thanh Yên mật ngữ nguyền rủa rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây mới phát hiện cótường linh lực, suy nghĩ một chút, tay trái mở ra, dùng một chưởng mở ra lối đi tới Minh La .Hồn yêu không có nói cho ta biết trong tay trái là cái gì, về sau t hỏi địa tinh chỉ biết đó gọi là linh la ấn.Từ Lưỡng Nghi quán đi ra, nhìn bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ lướt qua, rất thoải mái, ta hướng nhà Hồng Sa từ từ đi tới. Ta không muốn trở về cái nhà lạnh băng kia, nếu như bọn họ nổi giận đem ta đuổi ra Hồ tộc, ta lại còn vui vẻ hơn chút ít.Hồng Sa không biết chuyện phát sinh tối hôm qua, thấy ta sắc mặt có chút tái nhợt, hỏi ta phát sinh chuyện gì, ta tùy tiện viện cớ bỏ qua.Nếu như ta chạy đến Đông Hải, không biết trong tộc có thể hay không tìm người đem ta bắt trở về. Từ từ suy nghĩ lại, nếu như ta cứ như vậy bỏ đi, lần sau muốn rồi trở về, sẽ khó khăn. Ta không phải là không bỏ được Hồ tộc, mà là không bỏ được Hồng Sa cùng Thanh Yên.Ta mới vừa thở dài, đã thấy Hồng Sa có vẻ mặt lo lắng nhìn ta: “Tiểu Thất, ngươi lại cùng người trong nhà cãi nhau?”Ta biết rõ không thể gạt được nàng, ta thật sự là không thể che dấu tâm tình của mình, thời điểm này cười so với khóc còn khó coi hơn, nàng lại có thể không nhìn không ra sao, ta gật gật đầu, không nói gì.Hồng Sa đã mang một cái ghế ngồi ở bên cạnh ta, nắm tay của ta: “vế thương thế nào?”“Đã tốt lắm.” Ta cười cười, “Đêm nay có thể sẽ hoàn toàn khôi phục, không cần phải lo lắng.”Hồng Sa mắt đã đỏ lên, lặng yên nói ra: “Có thể nói cùng phụ thân ngươi, ra bên ngoài ở?”“Hắn sẽ không đồng ý, Hồ tộc mọi người đều ở cùng một chỗ, sẽ không để cho ta ở bên ngoài . Trừ phi là ta trở thành linh sủng hoặc là lập gia đình.” Lòng của ta khẽ đau, còn phải đợi một trăm sáu mươi sáu năm đến khi ta một ngàn tuổi, ta thật mong cho Thanh Yên sẽ dẫn ta đi, nhưng hắn cẩn thận như vậy, tuyệt sẽ không làm như vậy.Màn đêm vừa buông xuống, Thanh Yên đã tới rồi. Khi hắn đi vào, ta còn ở trên ghế dây mây ngủ. Trong sương mù, ta nghe thấy tiếng bước chân của hắn, lập tức liền từ trong mộng đã tỉnh, nhưng không có mở mắt ra, tiếp tục giả vờ ngủ. Cho dù hắn không nói, ta cũng biết là hắn tới gọi ta về nhà . Ta hiện tại thực không muốn trở về nơi đó nữa, dù là ở lại nhà Hồng Sa thêm một ngày cũng tốt.Thanh Yên cùng Hồng Sa đều không nói gì, lẳng lặng ngồi ở một bên. Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục nghe thấy thanh âm hắn đi tới, nhẹ nhàng lắc lắc gọi ta: “Tiểu Thất.”Ta chậm rãi mở mắt ra, nhưng không có lên tiếng, cũng không có nhìn hắn.Hắn nói : “Ta đưa ngươi trở về.”Ta mím môi, không để ý tới hắn. Hắn có thể hiểu ta tâm tình bây giờ , nhưng là ta cũng biết hắn tuyệt sẽ không để cho ta ở bên ngoài. Bởi vì chúng ta đều hiểu rõ ràng, ta trốn đi càng lâu, chuyện lại càng khó giải quyết.Thanh Yên thấy ta không có động tĩnh, cúi người muốn ôm ta lên, ta thật giống như đụng phải quỷ, vội đẩy hắn ra, nhảy xuống ghế dây mây chạy ra ngoài cửa. Bất chấp Hồng Sa kêu lên sợ hãi, ta cũng không quay đầu lại, chạy nhanh vào trong rừng rậm.Ta chạy trốn, chỉ nghe thấy gió táp qua tai, Thanh Yên hơi thở dần dần đến gần, nhiều lần nghe thấy xiêm y của hắn đập vào trong gió, ta vẫn nhịn được ý muốn ngừng lại. Vào buổi tối, Thanh Yên không thể nhìn rõ mọi thứ như ta, hơn nữa ta còn chạy thục mạng, hơi thở của hắn đuổi theo cũng càng ngày càng nặng.Nguyệt nha nhi (Trăng- vì nghe dễ thg hơn J) đã lên cao, ánh trăng nghiêng rơi vãi trên mặt đất, từ trong những kẽ lá chiếu xuống mặt đất, dọc theo đường đi,những sinh linh tắm trăng đều bị ta hù dọa, chạy tán loạn bốn phía.Ta chạy trốn quá mau, dưới chân không biết đạp phải vật gì đó, cả thân thể bổ nhào về phía trước, lăn thành nhiều vòng mới ngừng lại được, mơ hồ ngửi thấy được mùi máu của mình. Ta vừa muốn đứng dậy, nhưng Thanh Yên đã đến trước mặt, đem ta kéo vào trong ngực của hắn, ta ngẩn người một cái, nhưng không có thoát ra.“Ta không về, ta không về.” Ta liều mạng giãy giụa trong ngực hắn, nhưng thế nào cũng không thoát được.Thanh Yên bị ta giãy đến sắc mặt trắng bệch, lại chịu đựng không kêu đau, nhẹ nói nói: “Ta hiểu rõ, nhưng là ngươi không thể cứ như vậy mà trốn tránh, ngoan ngoãn, theo ta trở về giải thích một chút sẽ không có chuyện gì.”Nghe lời hắn nói như thế, ta không khỏi cười lạnh một tiếng: “Giải thích? Ta muốn giải thích cái gì? Ta chẳng qua là tặng đồ cho mẹ của mình, liền phải chịu những trận đòn hiểm, chẳng lẽ là ta phải giải thích ?”Thanh Yên thấy tâm tình ta không ổn định, cũng không nhiều lời, ta cũng vậy không giãy dụa nữa, lẳng lặng vùi ở trong ngực hắn. Ta nhìn ra trong mắt của hắn là mệt mỏi, trong lòng đã có chút ít chua xót. Một trăm năm trước, hắn chưa từng có loại thần sắc này. Cho dù ta thật sự đến một ngàn tuổi, người trong tộc sẽ để ta đi sao? Thần quan trong Lưỡng Nghi quán sẽ không cười nhạo hắn sao? Chỉ mới muốn trở thành linh sủng của hắn, liền bị người khác đùa cợt, nếu như thành thê tử hắn thật, cũng không biết hắn sẽ bị nói thành bộ dạng gì.Ta quả nhiên là thất vĩ hồ gieo họa cho người khác sao? Nếu như ly khai Thanh Yên, vậy ta có thể yên tâm đi đến Đông Hải hoặc là Tây Hải, về sau sẽ cũng không trở lại. Hơn nữa, Thanh Yên cũng sẽ không lại bị thần quan khác cười nhạo. Ta ly khai, Hồng Sa có thể không hề nhớ thương mà đến Đông Hải tìm Mai Tâm cung chủ.Mọi việc hết thảy tựa hồ đều rất tốt đẹp, sau khi rời đi Nam Hải, ta rốt cuộc không cần nhìn thấy người trong Hồ tộc và sẽ không còn bị đánh.“Thanh Yên.”“Ừ, ta ở đây.”Ta nghẹn ngào một hồi lâu, mới rốt cục mở miệng nói ra: “Chúng ta, tách ra đi.”Thanh Yên chấn động, không thể tin nhìn ta, thật lâu mới lên tiếng: “Ngươi đã mệt mỏi, trước tiên nghỉ ngơi một chút.”“Ta rất thanh tỉnh” Ta cố chấp nói, “Ta muốn đi Tây Hải,