Tinh tú sảnh với cửu tộc đều không ít người chỉ là tinh tú sảnh bởi vì bị vương áp chế gọi linh sủng bằng phù chú, bằng linh lực của người phàm, so với linh thú kém quá nhiều. Một lúc sau, lần lượt có thị vệ, vu nữ bị thương, lui sang bên trị liệu. Tình hình bên Cửu Tộc cũng không quá tốt, người bị thương không ít.
Ta nghĩ cách để cho bọn họ đừng có đánh nữa nhưng khi kêu lên lại bị kia tiếng huyên náo che mất. Trên người bỗng ấm áp, môt cỗ trường bào được khoác lên người. Chờ ta ngửi được cỗ mùi này, có chút kinh ngạc. Mẫu thân bình tĩnh ôm ta, thân hình của nàng nhỏ nhắn, căn bản không hoàn toàn ôm lấy hết được ta, nhưng hai tay nàng vẫn ôm rất chặt , sợ ta bị linh lực bay loạn làm tổn thương.Ta nghẹn ngào, trong ấn tượng của ta, mẫu thân chưa từng ôm ta như vậy, vẻ mặt này cũng chưa từng thấy. Ta vẫn cho rằng mẫu thân căm ghét ta, nhưng thần sắc của nàng rõ ràng chính là vẻ mặt một mẫu thân che chở cho nữ nhi.Mẫu thân không nói gì, nhìn vào bầu trời, ta biết rõ nàng đang nhìn phụ thân, chỉ là khoảng cách xa như vậy, nàng căn bản là nhìn không thấy với con mắt người phàm, nhưng nàng vẫn là cố chấp nhìn.Một đạo linh lực bay loạn đánh tới, ta muốn đẩy mẫu thân ra, lại bị người ôm chặt trong lòng, thân thể nghênh hướng đạo linh lực kia. Ta hét lên một tiếng, thanh âm không thể kiềm chế run rẩy.Linh lực đánh giữa mẫu thân, đã thấy một tấm sa mỏng bay tới, chặn linh lực kia lại, sa mỏng trong nháy mắt bị đánh nát. Mặt Hồng Sa trắng bệch, rung động ngồi xổm bên cạnh ta, một tay vịn lấy mẫu thân của ta, đồng thời cầm tay của ta, dù trên mặt đang cười, nhưng tay cùng đôi môi nàng đều run lên: “Tiểu Thất không sợ, tiểu Thất không sợ.”Ta lệ tràn mi, nói không ra lời.Thân thể của mẫu thân đã run lên nhưng vẫn kéo Hồng Sa lại để bảo vệ hai người chúng ta, vẻ mặt kiên định làm cho người khác cảm thấy giống như lúc này, nàng có thể bảo vệ tất cả mọi người.Ta không biết mẫu thân rốt cuộc là nghĩ gì, người luôn đánh ta rất tàn nhẫn, nhìn thấy ta liền không vui, nhưng bây giờ nhìn lại, người nhưng lại thương ta , cái loại đó yêu thương thậm chí vượt quá tưởng tượng của ta.Hồng Sa đã run đến ngay cả khí lực cầm tay ta cũng không có, nàng từ trước đến nay luôn nhát gan, đừng nói đến việc có nhiều người hỗn chiến như vậy mà ngay cả bình thường khi hai con linh sủng đánh nhau nàng cũng muốn trốn rất xa. Nhưng ta tin tưởng nếu như có người đánh tới, nàng sẽ lập tức nhảy dựng lên, dù cho lúc hóa giải hiểm nguy sẽ rất sợ.Ta dường như đã quên Thiên Phạt có năm chùm tia sáng, thời điểm chờ ta nhớ tới, bầu trời đã truyền đến nổ, chùm tia sáng dài đến trăm mét, còn chưa tới cũng đã đem xung quanh linh sủng cùng người Tinh Tú sảnh chấn động đến cách ngoài trăm thước.Phản ứng đầu tiên của ta là đẩy mẫu thân cùng Hồng Sa ra, dùng hết khí lực chạy xa. Mẫu thân là người phàm, Hồng Sa là linh trùng, các nàng căn bản không khả năng nhận Thiên Phạt, ngay cả ta cũng không thể. Ta không muốn làm các nàng phải chết, đầu óc ta trống rỗng, hai chân run rẩy chạy về phía trước, vừa rồi chùm tia sáng đầu tiên khiến ta bị tổn thương chút ít, đi đứng có chút khó nhọc, nhưng ta chỉ biết chạy thục mạng, rời khỏi các nàng càng xa càng tốt.Chùm tia sáng đã đến trước mặt, cơ hồ muốn chọc mù đôi mắt của ta, trong không khí truyền đến một mùi thơm nhàn nhạt, chùm tia sang bị ngăn trở, sau đó thân thể ta bị một luồng gió mát nâng lên, trong nháy mắt đã trôi lơ lửng trong không trung.Chùm tia sáng thứ năm, trong phút chốc bị hóa giải.Ta ngạc nhiên nhìn một hồng y hoa phục cách đó không xa, tất cả mọi người ngừng lại, hơi ngạc nhiên mừng rỡ : “Cận Yên đại nhân.”Cận Yên đại nhân, là thiên nhân đời thứ mười hai. Từ xưa thiên nhân đều được người tứ hải kính trọng, nhưng chưa có một thiên nhân nào được tôn kính như với Cận Yên đại nhân. Diện mạo của nàng có thể so với thiên thần, mưu trí đảm lược từ lúc vẫn còn ở Lưỡng Nghi quán, đã được người biết đến.Ta nhìn Cận Yên đại nhân từ từ xoay người lại, cơ hồ muốn ngừng cả hô hấp. Bình thường thiên nhân sẽ ở tứ hải thẩm tra dân ý, rất ít trở về tinh tú sảnh. Ta hơn tám trăm tuổi, là lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Nàng thật sự xinh đẹp như trong truyền thuyết, cẩm phục màu đỏ bên ngoài, bên trong là tơ lụa màu trắng, chiếc yếm được thêu một bó hoa hồng lớn màu vàng, bên hông một sợi dây lụa được buộc lên đơn giản. Trên đầu tóc búi vân lăng, giống như thần nữ hạ phàm , trên mặt không giận mà uy, mơ hồ lộ ra hơi thở không thể xâm phạm.Nàng chậm rãi đạp khí đi tới, ta nhìn nàng, thấy trong mắt tràn đầy thương xót, thở dài nói: “Đều là con dân tứ hải, cần gì tự giết lẫn nhau.” Tay áo nàng nhẹ nhàng vung lên, đã hóa giải phong ấn linh khí của ta, nói ra, “Phong Dạ, ngươi hãy chiếu cố nàng.”“Ân.”Ta nhìn về hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang cười nhìn ta. Vậy hẳn là linh sủng của Cận Yên đại nhân, huynh trưởng của Vương, năm đó từ bỏ vương vị, đi theo Cận Yên đại nhân làm linh sủng. Ta đột nhiên cảm giác hắn cùng một người có bộ dạng rất giống, ngẩng đầu nhìn hướng không trung, tầm mắt truy tìm hồi lâu, mới nhìn đến thân ảnh kia.Bạch Dạ.Người kia tại thọ yến của mẫu thân tặng ta Nguyệt Quang thạch có thể khôi phục linh lực, hắn với Phong Dạ bề ngoài có chút tương tự, thế nhưng ta không nhận ra được mùi của Bạch Dạ, hắn chính là Nam Hải vương, người đã bức Lưỡng Nghi quán quán chủ tự sát, dám chống lại người Tinh Tú sảnh.Cảm giác được trong cơ thể ấm áp, giống như có một luồng linh khí từ ngoài thân thể hấp thu vào. Phong Dạ đến bên cạnh ta, ngồi xuống, cười nói: “Cận Yên đại nhân nhận được tin tức liền lập tức trở về, sẽ được giải quyết rất nhanh , một lúc nữa ngươi có thể về nhà.”Nơi này rõ ràng là giữa không trung, ta cùng hắn có thể ngồi yên ở đây, lấy