Nam Hải thật không giống với tam hải còn lại (1), cây cối nơi này đúng như Lục Mộc thúc công nói, rất cao, hơn nữa rất rậm rạp. Đi ở bên dưới, trên mặt đất chỉ có ánh sáng mặt trời lẻ tẻ, sẽ không cảm giác được nhiệt khí. Trên mặt đất lá khô rất cao, đạp lên trên thanh thúy rung động, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài sinh linh kỳ quái chạy tới chạy lui.
Ta vừa mới xuyên qua rừng cây đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Để ý kỹ, còn có thể nhìn thấy cây già ngàn năm lộ ra ánh mắt nhìn ta, còn có một ít linh thú trốn phía sau cây không biết đang nghị luận cái gì, nhìn xem làm ta cả người không được tự nhiên. Ta đi nhanh hai bước, kéo tay áo Lục Mộc thúc công một chút, hỏi hắn: “Bộ dạng ta rất kỳ quái sao?”“Ngô?” Lục Mộc thúc công quét mắt liếc nhìn bốn phía một cái, những thanh âm cùng ánh mắt kia lập tức đã không thấy tăm hơi, hắn cười cười: “Chỉ là lạ mặt.”Ta gãi gãi đầu, ánh mắt của bọn họ cũng không phải là không có thân thiện, ta cũng không để ý đến, cùng Lục Mộc thúc công chậm rãi đi: “Bây giờ chúng ta về nhà sao?”Lục Mộc thúc công gật gật đầu, lại nhìn ta hỏi: “Nhớ nhà sao?”Ta sửng sốt một chút, lắc lắc đầu. Mặc kệ trước đây ta ở nơi này bao lâu, dù sao cũng đã không nhớ rõ. Nếu so với tưởng niệm, thì có lẽ là hiếu kỳ đi.Lại xuyên qua một rừng cây, bên tai truyền đến âm thanh nhỏ vụn, còn có hơi thở của một linh lực rất mạnh. Ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một cái lồng linh lực cực lớn đang bám vào phía trên một toà nhà to như vậy (2), mặc dù đã có bức tường linh lực, nhưng có thể thấy rằng bên trong vẫn mơ hồ có linh khí tràn ra, xem ra là có người sở hữu linh lực cường đại cư ngụ ở bên trong.Tấm bảng trên cửa gỗ khảm ba chữ to: Lưỡng Nghi quán.“Lục Mộc thúc công, Lưỡng Nghi quán là nơi nào?”Lục Mộc thúc công nhìn cũng không thèm nhìn một cái, nói: “Nơi Tinh Túc Tử ngụ.”Ta gật gật đầu, Tinh Túc Tử là người được chọn thay mặt thiên nhân cai quản ở dưới, nghe nói tổng cộng có hai mươi tám người. Nếu như đúng là hạ nhiệm thiên nhân (3), khó trách lại có linh khí mạnh như vậy. Ta vốn đã muốn thu hồi tầm mắt, dư quang lại giống như thấy một người đi ra, một mùi hương nhẹ như mùi bạch liên truyền vào trong mũi, ta không khỏi nhìn về phía bên kia.Chỉ thấy một người trẻ tuổi một thân y bào màu thủy mặc (4), tóc lại là màu trắng bạc, không hề buộc lại xoã xuống bên hông. Trong mắt lại không có thần thái gì, con mắt giống như là chứa đầy sương mù. Làn da rất trắng, ngũ quan tuấn mỹ thoạt nhìn rất rõ nét. Hắn ban đầu định đi lên phía trước, nhưng hình như cảm giác được có người nhìn hắn, chậm rãi xoay đầu lại.Ta thấy hắn nhìn đến, gấp rút thu hồi ánh mắt, đi vài bước lại nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hắn vẫn đang nhìn hướng bên này, ta lúng túng cười một tiếng với hắn, đuổi kịp bước chân Lục Mộc thúc công. Nếu như không biết trước bên trong chính là nơi Tinh Túc Tử ở, ta nhất định cho rằng hắn cũng là linh sủng. Mái tóc bạc kia ở giữa phàm nhân thật có chút đáng chú ý, nhưng thực sự là một người trẻ tuổi tuấn mỹ.Lại đi một đoạn đường, từ xa đã thấy một cái cửa lớn, tuy rằng vừa rồi không kịp nhìn cánh cổng kia, nhưng cánh cửa này cũng rất cao, có cảm giác uy nghiêm không thể xâm phạm, không thể đi quá giới hạn. Chẳng biết tại sao trái tim của ta lại treo ở giữa không trung, khẽ co lại một chút.Lục Mộc thúc công dường như cảm giác được ta sợ hãi, quay đầu lại hỏi: “Không thoải mái sao?”Ta miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói: “Không có.”Ta ở cùng Lục Mộc thúc công năm trăm năm, ta có ý nghĩ gì không thể gạt được hắn, chẳng qua là hắn không có vạch trần, cười cười đi tới trước cửa, gõ vang dội lên hai cái thiết hoàn (5) trên cửa. Thiết hoàn kia thoạt nhìn rất nặng, thế nhưng hắn chỉ dùng một ngón tay gõ là đã lay động.Thiết hoàn đánh trên cửa, phát ra hai tiếng nổ mạnh, lập tức sinh linh trên mặt đất cả kinh rối loạn.Cửa chậm rãi bị mở ra, hai đồng tử mới vừa thò cái đầu ra, trông thấy Lục Mộc thúc công, chỉ là hơi sững sờ, đến khi thấy ta, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, chỉ trong giây lát, lại xoay người chạy vào bên trong, bỏ lại hai người chúng ta đứng ở cửa.Ta vẫn còn đang ngây ngốc suy nghĩ, lại thấy Lục Mộc thúc công đã muốn đi vào, vội theo sau hắn. Ta vuốt mặt của mình, chẳng lẽ ta lớn lên giống quái vật sao? Hay là ta lâu lắm rồi chưa có trở về?Còn chưa đi qua tiền viện, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy nữ nhân một thân hoa phục chạy chậm tới, xa xa nhìn thấy ta, bỗng nhiên ngừng lại cước bộ, nhìn ta chằm chằm.Ta ngẩn người, biết nàng chính là mẫu thân ta. Đôi mắt của ta và nàng rất giống, nhìn kỹ, ngũ quan cũng tương tự nhau. Lục Mộc thúc công từng nói, mẫu thân là người Bắc Hải, sau khi đến Nam Hải, ngàn năm cũng chưa trở về, cho nên bây giờ đã không có thân nhân nhà mẹ đẻ, nàng đương nhiên không có khả năng là tiểu di và gì gì đó của ta. Ta dừng một chút, hành lang bên kia lại truyền tới tiếng bước chân.Đi ở phía trước là một nam tử mặc y bào màu đen, ngũ quan lộ ra một cỗ kiên quyết giống như lợi kiếm (6). Hắn đi đến bên cạnh nữ nhân mặc hoa phục, nâng nàng dậy, không biết nói nhỏ cái gì, hai người lúc này mới hướng về phía ta đi tới.Tâm của ta không biết tại sao có chút khẩn trương, nhìn bọn họ càng lúc càng tới gần, lòng bàn tay lại rịn ra mồ hôi lạnh. Thật không dễ dàng bọn họ mới đi tới trước mặt của ta, ta lại giật mình đến nói không ra lời. Lục Mộc thúc công một ngón tay chỉ về phía trước, như châm pháo nói: “Cha ngươi, mẹ ngươi, Nhị thúc công, Tam thúc công, Ngũ thúc công, thẩm thẩm, Tứ đường ca của ngươi…”Ta đầu óc choáng váng nghe hắn nói xong, hai mươi mấy người ở đây chờ hắn chỉ xong, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn lại giương lên khóe miệng, cười cười: “Kêu đi.”“Hồ nháo.” Người hình như được kêu là Tam thúc công kia một câu lạnh lùng.Lục Mộc thúc công lập tức hành một cái đại lễ với hắn: “Ngũ Ca.”Đầu ta lại rối loạn, nguyên lai là Ngũ thúc công.Lục Mộc thúc công đột nhiên thu hồi vẻ mặt bất cần đời, mặt nhìn về nam tử áo đen cùng nữ nhân mặc hoa phục kia nói: “Bây giờ ta đem Vô Song nguyên vẹn giao trả lại cho các ngươi, vừa vặn năm trăm năm.”Nam tử áo đen chậm rãi gật gật đầu, lại