Buổi tối về đến nhà, tưởng rằng sẽ có người hỏi ta hôm nay đã chạy đi đâu, không nghĩ tới là không có ai hỏi, hơn nữa lúc ăn cơm còn đặc biệt đem thức ăn bưng vào trong phòng ta, hoàn toàn không phải là người nhà cùng nhau ăn. Ta nhớ tới những ngày sống cùng Lục Mộc thúc công, thở một hơi dài thật dài, leo lên trên cái giường lạnh như băng ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, trời còn chưa sáng, nằm lỳ ở trên giường ngẩn người, cho đến khi bên tai truyền đến âm thanh cửa tộc mở ra, ta mới càu nhàu đứng lên, mặc xong quần áo liền chạy nhanh ra ngoài.Lục Mộc thúc công thích trèo lên những tàng cây cao cao mà ngủ, Nam Hải lớn như vậy, hơn nữa rừng cây nhiều như vậy, tìm được hắn là chuyện không thể, trừ khi là hắn tự xuất hiện. Ta còn muốn nói cho hắn biết ta tìm được một nơi nằm dựa núi gần sông rất tốt, bây giờ xem ra ta càng muốn hắn mang ta rời khỏi Nam Hải.Căn nhà kia chẳng qua là một cái nhà giam, rõ ràng là nhiều người như vậy, nhưng không có đến một người nào nói chuyện. Chờ đợi hai ngày ta đã không chịu nổi, thật khó tưởng tượng trước kia ta làm sao sinh sống tại đó hơn tám trăm năm được.Có lẽ là do có mưa, bùn đất trên mặt đất rất xốp, mùi cỏ xanh cũng rất nồng nặc, nhìn thấy rất nhiều sinh linh chạy tới chạy lui trên mặt đất, hình như rất thích độ ẩm này. Ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để bắt được Lục Mộc thúc công, bất tri bất giác (1) chạy tới Lưỡng Nghi quán.Ta ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, đột nhiên muốn nhìn một chút xem người bên trong rốt cuộc là cái dạng gì, nhìn khắp mọi nơi, nhảy lên trên cành một gốc cây gần đó, mới vừa đứng trên không lâu, đột nhiên ngửi thấy được có một mùi cực nhạt trên ngọn cây này, rất quen thuộc, cẩn thận ngửi lại, nó vốn là mùi của ta.Ta kinh hãi, nhìn chỗ nhánh cây bị giẫm ở dưới chân, cũng không có gì khác thường, ta nghĩ cho dù trước kia ta thường xuyên ở chỗ này, cũng không tìm thấy dấu vết, chỉ có thể tìm ra mùi này. Năm trăm năm mùi vị này vẫn còn, xem ra trước kia ta cũng thường xuyên đứng ở trên nhánh cây này. Trước kia ta ở chỗ này làm cái gì? Ta phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy rằng ở tầm mắt này dễ dàng đem một nửa Lưỡng Nghi quán thu vào trong mắt, tình hình của tiền viện là thấy rõ ràng nhất.Thế nhưng không có bất kỳ trí nhớ nào hiện ra, rốt cuộc là ta bị đả thương nặng bao nhiêu mới có thể làm cho một chút trí nhớ cũng không lưu lại. Ta ngồi ở trên nhánh cây, nhìn đến xuất thần, thấy một bóng người đi ra, đồng tử của ta co rụt lại, lại là cái tên gọi Lạc Thương kia, ta trở lại hai ngày đã gặp hắn ba lần.Ta vốn không có ý định đi xuống, không nghĩ tới hắn mới ra đến cửa không tới hai bước, tầm mắt lại nhìn về phía ta, chẳng biết tại sao ánh mắt đó trong nháy mắt làm cho ta cảm thấy được trong lòng có một trận bi thương lướt nhẹ qua.Hắn đi lên thật nhẹ nhàng giống như bay lên, ta đang kinh ngạc, mới phát hiện là một bộ xương khô nâng hắn.Linh lực của hắn thật sự không giống người bình thường.“Hồ ly.” Thanh âm của hắn cực kỳ bình thản, “Ngươi đang chờ người?”“Ta chỉ là muốn lên đây nhìn xem.” Ta đảo tròn mắt, “Huống chi ngươi không phải nói ta mất trí nhớ sao, làm sao ta lại vô duyên vô cớ chạy đến nơi này chờ người.”“Cho dù là đang đợi, chính ngươi cũng sẽ không biết.”Ta đột nhiên phát hiện lời nói cùng ngữ điệu của hắn quả thực giống với lão trụ trì râu bạc trắng bồng bềnh kia, nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện lên bộ dáng của tiên hạc kia, ta không khỏi nở nụ cười khanh khách.Ánh mắt Lạc Thương nhìn ta cười, thật giống như đang nhìn một cái đầu gỗ biết cười, ta bị hắn nhìn thật không thoải mái, trắng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi dậy sớm như vậy để làm gì? Lén lén lút lút là muốn làm chuyện xấu sao?”Lạc Thương không đáp lời, hắn đã làm cho bộ xương khô nâng xuống mặt đất, đến mặt đất, chính mình cũng không động đậy, bộ xương khô vẫn nâng hắn một hồi lâu.Ta thật sự là chưa thấy qua người lười như hắn vậy, nhưng ta rất ngạc nhiên, tò mò không biết hắn muốn đi làm cái gì, gấp rút nhảy xuống, nhìn Lạc Thương bởi vì độ cao của bộ xương khô mà cao hơn ta nửa người, phải ngẩng đầu làm cổ ta có chút đau nhức. Thật vất vả ra khỏi rừng rậm, cho rằng hắn muốn dừng lại, nhưng bộ xương khô vẫn còn một mực đi, ta vẫn nhẫn nại đi theo nó.Bộ xương khô đi thẳng vào trong núi sâu, đột nhiên dừng lại, ta cho là hắn muốn xuống, ai ngờ khô lâu xoay người một cái, lại quay lại đi theo con đường vừa đến khi nãy. Ta rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”“Luyện tập.”“Luyện tập?”Lạc Thương cười như không cười, liếc nhìn ta một cái: “Luyện tập độ cân bằng linh lực.”Ta đột nhiên hiểu được, hắn không phải là lười, mà thực ra là vừa ra khỏi Lưỡng Nghi quán, hắn liền dùng linh lực khống chế bộ xương khô kia, khó trách bước chân của bộ xương khô lại vững vàng như vậy. Ta vừa cảm thán lực khống chế của hắn tốt kinh người, vừa tức giận hắn tại sao không mở miệng sớm một chút. Tính tình ta được sửa chữa thật tốt tại chỗ lão trụ trì đều bị hắn chà sạch sẽ, trước khi ta không động thủ đánh hắn một trận, lòng bàn chân đã sinh gió chạy mất.Chạy ra ngoài thâm sơn, ánh sáng mặt trời đã lên, mặc dù màu sắc còn rất lờ mờ, màu vàng chanh cũng không phải là màu sắc ta thích, nhưng lại cho biết khả năng hôm nay trời mưa không lớn, dù cho trời mưa, cũng sẽ rất nhanh ngừng lại.Không ít lá cây còn phủ sương, hoặc là bọt nước, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, lóe lên thật nhiều màu sắc, rất là đáng yêu. Phía dưới lá cây, còn nhìn thấy một loại sinh linh kỳ quái đứng ở phía dưới.Hình dạng của bọn họ có chút kỳ quái, lỗ tai cùng con mắt lớn đến thần kỳ, đầu cũng lớn đến dọa người, vóc người nhưng lại thấp bé, chỉ cao bằng một nửa ta. Tất cả bọn họ đều ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh lá cây, ta ban đầu còn khó hiểu bọn họ đang nhìn cái gì, nhìn theo tầm mắt của bọn họ, mới biết được bọn họ đang nhìn chằm chằm những hạt mưa kia. Mỗi một giọt mưa rơi xuống, toàn bộ bọn họ đều oa oa kêu to lên, sau đó lại nhìn chằm chằm không chớp mắt.Ta chưa bao giờ tiếp xúc qua các sinh linh chuyên chú tại một sự kiện như vậy, hơn nữa đối với cái chúng nhìn cũng thật tò mò. Ta ngồi xổm xuống bên cạnh bọn họ, sau một lúc lâu cũng không thấy chúng quay đầu lại, không khỏi hỏi: “Những hạt mưa kia có gì đẹp mắt sao?”Ta nhìn thấy bọn họ toàn thân chấn động, đồng loạt quay đầu sang nhìn ta. Ta bị con mắt đen như mực của bọn họ nhìn chòng chọc có chút khiếp đảm, nặn ra một nụ cười: “Ta gọi Vô Song, còn các ngươi?”“Oa, là cái nha đầu ngốc kia.”Trên mặt ta tối sầm, đúng là họ biết ta, chẳng qua tại sao lại bảo ta là nha đầu ngốc…“Đúng vậy, nàng không phải đã chết rồi sao?”“Không chết không chết,