Một lát sau, hạ nhân chạy tới, nói rằng: “Cửu phu nhân mời hai vị đi vào trong ngắm hoa.”Tố Ẩn nghe nói, hiểu ý cười một tiếng: “Vô Song cô nương thật sự là người có phúc, thường ngày các vị phu nhân của quan gia khác muốn bái kiến đều bị nàng khước từ, chứ đừng nói là cùng nhau đi ngắm hoa.”Ta khó hiểu hỏi: “Vậy những vị phu nhân khác đâu?”Tố Ẩn sửng sốt, ngửa đầu nở nụ cười: “Tử Lăng không phải là phu nhân thứ chín của ta, chỉ là nhũ danh của nàng có một chữ Cửu, khi chưa xuất giá được gọi là Cửu cô nương, gả về cho ta vẫn theo thói quen mà gọi nàng là Cửu phu nhân.” Hắn sau cùng thêm một câu, “Ta chỉ có một người vợ là Tử Lăng.”Ta đỏ mặt, có chút lúng túng, Thanh Hồn vốn định giải vây, lúc nghiêng mặt nhìn hắn, trên mặt hắn lại có ẩn nhẫn ý cười, ta nhịn không được trừng mắt nhìn hắn.Đi theo Tố Ẩn, vào một tòa tiểu viện, hai bên sân nhỏ đều trồng hoa, đường được trải những viên đá cuội lớn, giẫm lên trên lòng bàn chân truyền đến cảm giác rất thoải mái. Đi qua hành lang thật dài, đã ngửi thấy được mùi hoa sen trong veo, lòng của ta khẽ động, thật giống hoa sen trong đầm vô cùng. Kiềm chế tâm tình kích động, tiến vào biệt viện, đi vào liền thấy một cái ao nhỏ, trên mặt trồng mười mấy đóa hoa sen.Ánh mắt ta sáng lên, ngay cả phía trước một người vừa tới cũng không biết, cho đến khi Thanh Hồn ho nhẹ hai tiếng, ta mới phục hồi lại tinh thần, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt của hắn tức giận nhìn ta.“Vị này là Vô Song cô nương.” Thanh âm của Tố Ẩn bay vào trong tai, “còn đây là thê tử của ta, Tử Lăng.”Ta quay đầu nhìn, thoáng sửng sốt, người này không phải là mỹ phụ nhân mặc hoa phục ngày đó gặp ở cửa thành sao? Ta nhìn mắt nàng, cũng không phải màu tím nhạt, mà là màu đen bình thường, trong lòng không khỏi hoang mang vạn phần.“Chúng ta đã gặp nhau rồi.” Cửu phu nhân cười nhạt một tiếng, phong hoa tuyệt đại, “Chỉ là ngày ấy không biết là Vô Song cô nương, lúc ấy còn thấy kì lạ tại sao lại có linh sủng vào Minh La giới, còn muốn bắt lại hỏi rõ ràng, ai ngờ…”Ta chờ nàng nói tiếp, nàng dừng một chút mới lên tiếng: “Thì ra là khách quý của Thanh Hồn đại nhân, thật sự thất lễ.”Tố Ẩn cười vang nói: “Chẳng lẽ đây là duyên phận sao.”Trong lòng ta vô cùng khinh thường, loại miệng lưỡi hách dịch này ta cũng không thích. Sao trùng hợp vậy để cho ta đụng phải, nàng có biết thân phận của ta hay không ngược lại còn là một nghi vấn, ta cười không nói gì.Cửu phu nhân dẫn chúng ta lên phía trước, thuỷ tạ trì cũng không lớn, ta cố ý bước chậm, cho đến bọn họ đi xa một chút, ta ngồi xổm xuống, kéo một nhành hoa sen, nói nhỏ: “Các ngươi là hoa sen từ đầm tới sao? Ta có thể mang bọn ngươi trở về.”Hoa sen không hề động, ta còn tưởng rằng cây này là chưa thành tinh, đang muốn buông ra, chỉ thấy nó lộ ra một con mắt, quan sát ta: “Có tín vật không?”Ta từ trên người lấy ra mấy hạt sen màu lam nhạt, hoa sen kia vừa nhìn, thiếu chút nữa khóc lên: “Ngươi thật sự có khả năng mang chúng ta trở về sao?”Vừa dứt lời, bên cạnh đã có vài cành hoa sen líu ríu.Tiếng lá cây xột xoạt vang lên, ta vừa định kêu chúng nó nhỏ giọng một chút, liền chứng kiến bọn họ vẻ mặt đầy ngờ vực nhìn về phía bên này. Ta gấp rút đứng dậy, bật thốt lên: “Hoa sen nơi này rất đẹp mắt.”Cửu phu nhân cười: “Nếu Vô Song cô nương thích, có thể mang vài đóa trở về nuôi.”“Được.” Ánh mắt ta sáng lên, lập tức gật đầu nói, bất chấp vẻ mặt khinh thường của Thanh Hồn, tay chỉ từng cái, “Đóa hoa này, đóa kia, còn có cái này, cái kia cũng muốn…”Ta chỉ đóa nào, Tố Ẩn liền giúp ta bắt bọn nó rút lên, chứa trong quả bóng nước, chỉ nháy mắt trong lòng ta đã ôm bảy quả bóng nước to bằng đầu nắm tay màu lam, ta còn muốn chỉ, Thanh Hồn rốt cục nhịn không được, nói ra:“Có thể dừng được rồi.”“Không được.”Thanh Hồn tức giận nói: “Nhiều như vậy ngươi có thể mang về sao?”Tố Ẩn cười nói: “Đợi lát nữa ta sẽ cho hạ nhân mang về chỗ cô nương.”Ta vừa nghe, sợ sinh phiền phức, vội vàng nói: “Không cần, chúng ta có thể tự mang về.”Thanh Hồn nhíu mi một cái: “Chúng ta?”“Ừ, chúng ta.” Ta liền đem toàn bộ bóng nước đặt vào trong lòng hắn, thấy hắn không đưa tay, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn như cũ nhưng rốt cục cũng mở tay ra, ta mừng rỡ, đưa hết cho hắn, lại muốn đem toàn bộ số hoa sen còn lại đi. Chờ ta phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện thuỷ tạ trì chỉ còn lại một chút lá sen, trên mặt ta lập tức ửng đỏ, mặt dày mày dạn nói, “Ta nghĩ, nơi này nuôi cá tốt hơn hoa sen.”Tố Ẩn cười một tiếng, nhìn Cửu phu nhân nói: “Đề nghị của Vô Song cô nương cũng không tệ.”Cửu phu nhân cũng gật đầu: “Sau khi nuôi cá, Vô Song cô nương nhất định phải tới xem đấy.”“Nhất định nhất định.” Ta ôm bóng nước, gật đầu cười.Cầm nhiều đồ như vậy, muốn đi ngắm hoa nữa là không có khả năng, Thanh Hồn nói lời cáo biệt với Tố Ẩn, vừa mới ngồi lên xe ngựa, hắn hung dữ nói ra: “Trở về ta liền bóp chết ngươi.”“Ôm cẩn thận đừng để rơi xuống.” Ta làm bộ không nghe thấy, mở miệng nói ra. Nhìn hắn ôm đầy bóng nước trong lòng, giống hệt như diều hâu ấp trứng, ta nhịn không được cười ra tiếng, nếu không phải chính mình cũng ôm một đống bóng nước, nhất định ta sẽ ôm bụng cười lăn lộn, cười một hồi lâu, mới đẩy rèm ra nói, “Đi hoa sen đầm.”Thanh Hồn cũng không nói gì, lại nhắm mắt lại, dường như đang chờ xem ta rốt cuộc muốn đùa giỡn cái gì. Cảm giác xe ngựa lắc lư một chút, ta thấy kì quái liền thò đầu nhìn ra ngoài, không khỏi kinh ngạc.Xe ngựa này vậy mà lại đang bay lên trời, đạp trên không trung chạy băng băng. Ta lại nhìn hai con ngựa, so với vừa rồi chứng kiến đã hoàn toàn bất đồng, ngạo khí vờn