Cách làm bánh vạn hoa quả không tính phức tạp, nhưng để làm 1 cái bánh đầy đủ nguyên liệu, cần tương đối nhiều đồ. (từ vật liệu làm ta nghĩ đến vật liệu xây dựng J)Bình thường ta ngại phiền toái, nghiền nát trái cây hái được cộng thêm nước quả lê, có thể ăn. Hông Sa chê ta lãng phí trái cây, tốn một buổi sáng thu thập sương sớm, phấn hoa, hạt sen, mười mấy loại nguyên liệu khác, mặc dù để làm xong chỉ cần một chút thời gian, thực tế là hao tốn cho tới trưa.
Ta lấy dây đỏ chơi, thay đổi các kiểu hình, đợi một hồi, Hồng Sa bưng lá sen đi ra, lập tức ta nhảy từ ghế mây xuống, dây đỏ thu lại, biến nó thêu thành một đóa lô-bê-li (một loại hoa trồng làm cảnh,màu đỏ) trên xiêm y.“Hồng Sa”. Ta ăn bánh trái cây, vừa vào miệng liền tan ra, quả nhiên vạn hoa quả bánh là thức ăn ta thích nhất, so với yêu quái ăn ngon hơn nhiều.Hồng Sa cầm lấy một miếng, bỏ vào miệng: “Ân?”“Như thế nào nhà ngươi lại có mùi của đường lang (vâng, con bọ ngựa đấy ạ!!!)”.Hồng Sa ngưng một chút, cười cười: “ Mũi linh thú các ngươi đúng là thính. Chỉ là có con đường lang đi ngang qua mà thôi.”“ Ừ”. Đảo mắt đã ăn mười cái bánh, ta vừa lòng, thỏa mãn nằm lại ghế mây, “Nếu như có người khi dễ ngươi, nhất định phải nói cho ta biết.”Hồng Sa nói đi ngang qua, ta sẽ không tin tưởng, vị trí nơi này vắng vẻ, không xa phía trước là dòng suối, đằng sau là gò đất, ta ở chỗ này lăn lộn lâu như vậy, cho tới giờ còn chưa có gặp những người khác đi ngang qua nơi này. Ta nhắm mắt hít thở, cơ hồ đã muốn ngủ. Trong mơ màng, một bộ sa mềm che ở trên người, ấm áp.Từ nhỏ Hồng Sa chính là người nhát gan, thời điểm ta tám mươi tuổi, vẫn chưa học được biến thân, thương xuyên là mình người đầu hồ li, không thì là thân hồ li mặt người, năm nào tốt nhất, cũng chỉ có thể là đầu người thân người, chỉ có bảy cái đuôi tung ra bên ngoài. Nếu những người khác biến thành bộ dáng này, nhất định bị mọi người chê cười, nhưng mỗi khi thấy ta, họ liền kinh hãi trốn qua một bên. (từ kinh hãi làm ta có cảm giác ngta sợ tỷ ấy hơn J)Ta thích dọa người, đại khái là đã thành thói quen từ nhỏ. Nếu bọn họ trông thấy ta mà không cười, vậy thì để cho bọn họ hô hoán đi, bất quá ta không muốn đem bọn họ dọa khóc, chứ không bọn họ mà đi cáo trạng, ta liền thảm.Không nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hồng Sa là năm nào, chỉ nhớ đến lúc ấy khí trời không tốt lắm, đêm hôm trước còn đổ mưa, về phần tại sao nhớ hôm ấy trời mưa, đó là vì Hồng Sa rơi vào vũng nước, làm một thân ướt bùn. Thời điểm ta từ trên cây nhảy xuống, nàng xem ta như quái vật, chạy thục mạng, cho đến khi rơi xuống hố còn không có khí lực bò ra ngoài, mới nước mắt lưng tròng nhìn ta.Ta thấy vẻ mặt nàng toàn nước bùn, ôm bụng cười lăn lộn, thế nhưng ai ngờ nàng khóc, tiếng khóc kia vừa giòn vừa vang, cả khu rừng đều quanh quẩn tiếng khóc của nàng. Ta lập tức hoảng hồn, cầm cành gỗ chọc chọc nàng, nàng ngừng một chút, lại khóc lớn tiếng hơn.Ta đưa tay kéo nàng ra khỏi vũng bùn, ai ngờ nàng dùng sức dãy một cái, đem ta rớt vào vũng, bùn văng lên bắn vào cái đuôi tuyết trắng. Ta lấy làm kinh hãi, hận không thể đem toàn bộ bùn đổ lên đầu nàng.“Uy!” Ta rống giận nàng: “Tiểu quỷ nhát gan!”Toàn thân Hồng Sa chấn động một chút, run rẩy bò ra khỏi vũng bùn, ta lại kéo nàng trở lại, lúc này mới phát hiện đầu nàng hiện ra hai sợi râu dài, ta gấp rút buông lỏng tay, nếu nàng hiện nguyên hình, ta cũng không biết làm thế nào đưa nàng về nhà.Ta ngồi trong vũng bùn, nâng má xem nàng khóc. Nói thật, nàng thật đúng là có thể khóc, từ buổi sáng khóc đến buổi trưa, ta đều mệt rã rời, nàng mới ngừng tiếng khóc, len lén quan sát ta. Chờ đến khi chứng kiến bảy cái đuôi của ta, đột nhiên trừng lớn mắt.“Thật xinh đẹp.”Bỗng dưng ta ngây ngẩn cả người, lại nhịn không được tức giận nói: “Ngươi thấy rõ ràng, là bảy cái đuôi!”Hồng Sa gật đầu, hốc mắt còn mang theo nước: “Ừ.”“Ừ cái gì!” Ta đứng người lên, bùn đất trên người đều có chút khô: “ta là thất vĩ hồ, ngươi chưa từng nghe qua truyền thuyết thất vĩ hồ sao?”Hồng Sa gật đầu lợi hại hơn: “Nghe qua, nhưng là thật rất đẹp.”Ta nhìn nàng như xem quái vật, lặng yên một hồi nảy ra ý định, đưa tay cho nàng: “Đi ra thôi”.Hồng Sa lặng yên, duỗi tay tới.Tay của nàng còn rất ấm áp. Vì cái gì bây giờ ta còn nhớ rõ nhiệt độ ấy? Ta cũng không biết. Sau đó chúng ta đi khe suối tắm sạch sẽ thân thể, bởi vì còn chưa biết nghê thường chú, đợi y phục hong khô mới trở về.Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lần thứ hai thứ ba đều quên tình huống là cái gì.Tóm lại Hồng Sa chính là người nhát gan, ta suy nghĩ một chút, đúng rồi, còn là đồ mít ướt có thể làm ra rất nhiều thức ăn ngon.Trong mơ hồ nghe được một âm thanh xa lạ, còn là nam. Còn giống như có Hồng Sa thanh âm, có chút vội vàng. Đột nhiên ta từ ghế mây nhảy lên, xông ra ngoài.Chỉ thấy bờ rào chắn ngoài phòng đứng năm cái khuôn mặt xa lạ, Hồng Sa đứng quay lưng về phía ta, nhìn không thấy nét mặt nàng, nhưng là mấy nam nhân kia tức giận, ta lại thấy rõ ràng, cái mũi ngửi ngửi, hương vị đường lang. Ta nhanh chóng chạy tới, hộ tại trước mặt Hồng Sa, trừng bọn họ giận dữ.Những người kia thấy ta, lui lại mấy bước: “Linh thú?”Một người cười nhạo nói: “Một con linh thú nhà ngươi chạy đến địa phận linh trùng chúng ta làm gì?” Hắn vừa liếc nhìn Hồng Sa: “Thân là linh trùng, cùng linh thú lẫn cùng một chỗ, thật sự là không biết liêm sỉ.”Ta trừng mắt liếc hắn một cái: “Chúng ta đều sống tại một hải vực, linh thú cùng linh trùng thì có gì bất đồng?”Mặc dù nói như vậy, nhưng bất đồng chủng loại, cũng có thể chỉ có ta cùng Hồng Sa chơi chung trong lúc đó. Mặc dù hai chủng tộc ở tại đồng nhất hải vực, nhưng trên thực tế đồng dạng như hai quốc gia, không qua lại lẫn nhau.Năm người kia nghe lời ta, quả nhiên đều lạnh lùng nở nụ cười: “Ngươi nói loại lời này, sẽ không sợ tộc trưởng các ngươi vả miệng ngươi? Chuyện linh trùng chúng ta, cũng không tới phiên ngươi tới trông nom.”“Hồng Sa là bằng hữu của ta, chuyện của bằng hữu, bất luận là linh thú hay là linh trùng.” Thấy bọn họ còn không đi, mắt tròn ta vừa mở, bảy cái đuôi đã xông ra, phiêu bày ở giữa không trung.“Thất vĩ hồ!” Năm người kinh hô, đã lui xa nửa