"Tông chủ, đại sư huynh Triệu Chính Bình của Thần Kiếm Phong cầu kiến.
""Cho vào.
"Rất nhanh, Triệu Chính Bình dưới sự dẫn dắt của một gã Chấp Sự chủ phong tiến vào đại điện, nhìn Triệu Chính Bình, Tề Hùng mở miệng hỏi.
"Thần Kiếm Phong các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"Đối mặt với lời hỏi thăm của Tề Hùng, Triệu Chính Bình cũng không hiểu gì hết, hắn cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì a.
Hoàn toàn không có một chút điềm báo, sư tôn cũng không nói gì với mình, chỉ trong chớp mắt liền nổ tung.
Những đệ tử kia thật giống như cả đám đều bị tiêm gà máu vậy, liền ồn ào lao ra khỏi Thần Kiếm Phong, quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt của Triệu Chính Bình mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết, thấy thế, Tề Hùng càng ngày càng nhíu chặt mày.
Tình huống này rốt cuộc là sao?Hỏi thăm một phen, cũng không có được đáp án hữu dụng gì từ chỗ của Triệu Chính Bình, cuối cùng Tề Hùng cũng chỉ có thể khoát tay áo một cách vô lực, để Triệu Chính Bình lui ra.
Toàn bộ Đạo Nhất Tông đều bởi vì chuyện của Thần Kiếm Phong mà trở nên hỗn loạn, mà phía bên kia, bên ngoài trấn Nhạc Sơn, lúc này Tiểu Bạch đã giao thủ với Hắc Viên.
Đối mặt với một đầu Tử Yêu, Tiểu Bạch vậy mà không hề rơi vào thế hạ phong chút nào, rõ ràng tu vi cũng đạt tới Tử Yêu Cảnh.
Hai yêu kịch chiến với nhau, đối mặt với Tiểu Bạch, mặt Hắc Viên lộ ra ngưng trọng nói.
"Hồng Đỉnh Tiên Hạc?"Nó thế nào cũng không nghĩ tới, thế mà lại gặp phải Hồng Đỉnh Tiên Hạc của Đạo Nhất tông ở chỗ này.
Chuyện này quả thực là thái quá, một đệ tử nội môn, một đệ tử tạp dịch, bên cạnh thế nhưng còn có một đầu Hồng Đỉnh Tiên Hạc.
Phải biết, cho dù là một đám đệ tử thân truyền của Đạo Nhất Tông, cũng không có ai có được Hồng Đỉnh Tiên Hạc.
Mọi chuyện khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, phía bên kia, bốn đầu Tử Yêu còn lại đang ở trong sơn động, lúc này thông qua Huyết Kính, cũng đã thấy được một màn này.
"Quái lạ, vì sao Hồng Đỉnh Tiên Hạc của Đạo Nhất tông lại xuất hiện ở chỗ này.
""Quan tâm chi lý do, trực tiếp ra tay giết đi, cứ trì hoãn sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
""Cũng đúng, Thanh Điểu, Lân Mãng, hai người các ngươi cùng ra tay, mau chóng giải quyết cuộc chiến.
"Lại thêm hai đầu Tử Yêu ra tay, hiển nhiên không có ý định để cho hai người Diệp Trường Thanh và Kim Mẫn có cơ hội.
Tiểu Bạch cùng Hắc Viên vốn đang kịch chiến, trong lúc bất chợt, hai đạo khí tức khủng bố chạy nhanh tới từ xa.
Cảm nhận được hai cỗ khí tức này, sắc mặt Kim Mẫn trắng bệch.
"Không tốt.
"Một đầu Tử Yêu xuất hiện cũng đã khiến cho Kim Mẫn thấy lạ không thôi, nhưng trước mắt, lại có thêm hai đầu, rất hiển nhiên, chuyện của trấn Nhạc Sơn cũng không đơn giản như bề ngoài.
Theo tiếng nói của Kim Mẫn phát ra, hai Tử Yêu Thanh Điểu và Lân Mãng xuất hiện ở chân trời, cũng không có nói nhảm, Thanh Điểu trực tiếp ra tay tấn công về phía Tiểu Bạch, mà Lân Mãng thì tập trung về phía Diệp Trường Thanh cùng Kim Mẫn.
"Sư đệ, đi mau.
"Phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn, đối mặt với một đầu Tử Yêu, hai người Kim Mẫn và Diệp Trường Thanh hiển nhiên không có bất kỳ lực phản kháng nào, chênh lệch quá lớn.
Chỉ là khi nhìn thấy một màn này, Lân Mãng cười lạnh một tiếng.
"Muốn chạy sao? Hai con kiến hôi.
"Nói xong, Lân Mãng lắc mình một cái liền vọt về hướng của hai người Diệp Trường Thanh, trong mắt lóe ra vẻ khát máu.
Không có kéo dài thời gian, Lân Mãng ra tay tàn nhẫn, dự định dùng một kích giải quyết hai người Diệp Trường Thanh.
Có điều ngay khi nó gần sắp tiếp cận được hai người Diệp Trường Thanh, trong lúc bất chợt, một cỗ nguy hiểm cực hạn dâng lên trong lòng, chỉ cảm giác được một trận sởn tóc gáy, tựa như bị sự tồn tại khủng bố nào đó nhìn chằm chằm.
Lại nhìn về phía chỗ hai người Diệp Trường Thanh, không biết từ khi nào, một lão già nát rượu xuất hiện trước thân hai người.
Trong tay cầm một thanh thiết kiếm bình thường vô kỳ, ánh mắt lờ đờ nhập nhèm nhìn nó nói.
"Nghiệt súc lớn mật, dám hại đệ tử Đạo Nhất tông ta.
""Lão đầu muốn chết.
"Nghe vậy, sát ý của Lân Mãng tăng lên rất nhiều, từ trên người lão đầu, nó không có cảm giác được chút linh khí nào, giống như hắn chỉ là một người bình thường.
Mà cảm giác lạnh như băng vừa rồi chợt lóe rồi biến mất, cũng đã sớm tiêu tán hầu như không còn.
Lúc này thấy lão già nát rượu này lại dám phát ngôn bừa bãi ở trước mặt mình, Lân Mãng trở nên giận dữ, lúc này liền đánh ra một quyền.
Chẳng qua ngay khi Lân Mãng ra tay, lúc này Thanh Điểu ơpr cách đó không xa đã sớm trợn tròn hai mắt, một bộ biểu tình như gặp quỷ.
"Lân Mãng dừng tay, hắn là phong chủ Thần Kiếm Phong, Tửu Kiếm Hồng Tôn.
"Lân Mãng này không biết Hồng Tôn, nhưng Thanh Điểu