Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể

Lôi Thành


trước sau

Chỉ là, Diệp Vô Trần không nghĩ tới bích chướng Nhâm mạch so với tưởng tượng của hắn thì dày hơn nhiều, hắn nuốt liên tục ba viên Luyện Hồn Đan, mới có thể oanh mở được bích chướng Nhâm mạch!

Đây chỉ là bích chướng mà thôi, hắn còn phải đả thông dần dần bùn cát tạp chất chồng chất bên trong, mới có thể đả thông Nhâm mạch.

Lại nuốt thêm ba viên Luyện Hồn Đan, sau sáu ngày sáu đêm, lúc này Diệp Vô Trần mới triệt để đả thông Nhâm mạch, nội lực trong Nhâm mạch được thông suốt.

Ngay tại lúc bọn người Diệp Vô Trần chạy tới Lôi Cực sơn mạch, trong đại điện tổng bộ Đao Hoàng môn lại là một mảnh kiềm chế.

Tiết Tất Đao Môn chủ Hoàng môn nhìn vết kiếm kinh người trên thi thể Đường Chi Sơn, hai mắt âm lãnh cực kỳ.

Đường Chi Sơn là đệ tử cuối cùng hắn thu nhận, đi một chuyến đến Thanh Dương thành, lại bị người ta giết? !

"Điều tra rõ ràng chưa?" môn chủ Tiết Tất lạnh giọng hỏi.

"Hồi bẩm môn chủ, đã điều tra rõ ràng, Chi Sơn ở trong Mộ Dung tổng phủ Thanh Dương thành bị giết chết, người giết hắn là tông chủ Đoàn Vĩnh của Tứ Quý Kiếm Tông!" Một vị trưởng lão Đao Hoàng môn hồi đáp.

"Cái gì, Đoàn Vĩnh tông chủ Tứ Quý Kiếm Tông ở Linh Sơn quốc? !" Không ít cao tầng Đao Hoàng môn bị giật mình.

Tiết Tất nhướng mày: "Tại sao Đoàn Vĩnh lại giết Chi Sơn?"

Theo hắn hiểu rõ, đệ tử Đường Chi Sơn của hắn không có khả năng có ân oán với Đoàn Vĩnh.

Vị trưởng lão Đao Hoàng môn kia chần chờ một chút, nói ra: "Là có quan hệ với một thiếu niên tên là Diệp Phong, Diệp Phong này và Mộ Dung thế gia có thù, cùng ngày, Diệp Phong muốn diệt Mộ Dung tổng phủ, lúc ấy Chi Sơn xuất thủ ngăn cản, sau đó bị Đoàn Vĩnh giết chết, Đoàn Vĩnh và Diệp Phong là cùng nhau."

"Diệp Phong?" Tiết Tất kinh nghi, chúng quốc bốn phía, hình như không có đại gia tộc nào họ Diệp cả.

" Diệp Phong này, ở Thanh Dương thành chỉ là thiếu gia một tiểu gia tộc Diệp gia mà thôi, mấy năm trước, phụ thân hắn bị giết, Diệp gia xuống dốc, sản nghiệp Diệp gia ở Thanh Dương thành bị Mộ Dung thế gia và Lý gia xâm chiếm, mấy năm này giống như tên ăn mày, nhưng hơn hai mươi ngày trước, hắn đột nhiên xuất hiện ở thương hội Kim Phượng thương trong Thanh Dương thành, giết tam tử Lý Đức Xương của Lý gia, hơn nữa ở tại chỗ thi triển ra Phượng Hoàng Thần Dẫn!" Vị trưởng lão Đao Hoàng môn đem những gì mình nghe được, nói ra.

"Cái gì, Phượng Hoàng Thần Dẫn!"

Đại điện xôn xao lên.

Tiết Tất cũng là giật nảy cả mình.

"Không sai, chính là Phượng Hoàng Thần Dẫn, hiện tại Thanh Dương thành đều đang nghị luận, nói Diệp Phong được nguyên lão Kim gia nhìn trúng, thu làm đệ tử." Trưởng lão Đao Hoàng môn thấp giọng nói.

Tiết Tất trầm mặc.

Thiếu niên Diệp Phong nầy, được nguyên lão Kim gia thu làm đệ tử?

Vậy đệ tử cuối cùng này của hắn, chẳng lẽ cứ chết vô ích như vậy?

. . .

Chớp mắt, đã mười hai ngày trôi qua.

"Thiếu gia, phía trước chính là Lôi Thành Đông Hoàng quốc rồi." Đoàn Vĩnh nói với Diệp Vô Trần.

Lôi Thành, là một tòa quận thành lớn nhất ở Đông Hoàng quốc, dựa vào Lôi Cực sơn mạch, cho nên lớn nhất Lôi Thành không xa, chính là tông môn Lôi Cực tông.

Diệp Vô Trần gật đầu: "Dù sao còn mấy ngày nữa mới đến ngày Lôi Cực tông chiêu đồ đệ, chúng ta trước tiên vào thành nghỉ chân một chút."

Ba người Trần Hải xác nhận.

Thế là, bốn người cưỡi xe ngựa tiến vào Lôi Thành.

Lôi Thành thân là một trong những quận lớn nhất Đông Hoàng quốc, cộng thêm Lôi Cực tông đệ nhất tông môn ở nơi này, cho nên, cực kỳ nhộn nhịp, đường đi so với Thanh Dương thành thì rộng hơn gấp ba lần, kiến trúc cao lớn chỉnh tề, cửa hàng san sát.

Bởi vì sắp đến ngày Lôi Cực tông chiêu đồ, cho nên, Lôi Thành so với bình thường càng nhộn nhịp hơn, cường giả đến từ các quốc gia nối liền không dứt.

Đoàn Vĩnh nhìn cường giả các quốc gia đi tới đi lui, cảm khái: "Lôi Thành này, so với vương thành ở Linh Sơn quốc chúng ta còn nhộn nhịp hơn."

"Một tòa phủ đệ bình thường ở Lôi Thành bao nhiêu tiền?" Diệp Vô Trần hỏi.

Hắn bái nhập Lôi Cực tông, muốn tìm di vật năm đó hắn lưu lại, chỉ sợ phải tốn một chút thời gian, cho nên hắn muốn mua một tòa phủ đệ ở tại Lôi Thành này, như thế làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa mấy người Trần Hải, A Lực, Đoàn Vĩnh cũng có nơi đặt chân lâu dài.

Đoàn Vĩnh nói: "Phủ đệ ở quận thành bình thường, thì trăm vạn kim tệ là được, nhưng ở Lôi Thành, đắt hơn rất nhiều, bình thường khoảng ba bốn trăm vạn (3, 4 triệu), tốt hơn một chút, thì phải 10 triệu."

"Mắc như vậy!" Trần Hải và A Lực đều tắc lưỡi.

Ba bốn trăm vạn, số này lúc trước kia hai người quả thực là con số trên trời không dám tưởng tượng.

Hơn nữa chỉ là
một tòa nho nhỏ, mà đã ba bốn trăm vạn.

Diệp Vô Trần cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới phủ đệ ở Lôi Thành lại mắc như vậy, rất nhiều cao thủ Thần Thông bí cảnh thất trọng, bát trọng tích cóp bất quá cũng chỉ đến mấy trăm vạn mà thôi, nếu là Mộ Dung thế gia, Lý gia, sợ là đập nồi bán sắt, mới miễn cưỡng mua được.

Sau khi tiến vào thành, Diệp Vô Trần đưa cho Đoàn Vĩnh một tấm thẻ vàng 10 triệu, để Đoàn Vĩnh đi làm chuyện này.

Không đến bao lâu, Đoàn Vĩnh theo yêu cầu Diệp Vô Trần đã mua một phủ đệ tốt.

Phủ đệ ở phía bắc Lôi Thành, rất lệch, nhưng là rất lớn, hơn nữa lâu năm rồi chưa tu sửa, nên lâu rồi không có người ở.

Nửa giờ sau, bốn người tới trước phủ đệ, nhìn cửa bị bong tróc sơn, Diệp Vô Trần cười nói: "Thật đúng là rất giống trang viên ở Thanh Dương thành."

"Thiếu gia, nếu không, chúng ta thuê một số người tới quét dọn dọn dẹp một chút?" Trần Hải hỏi.

Diệp Vô Trần gật đầu: "Cũng tốt, thuê một trăm người đi, tiền công, cho bọn hắn gấp hai."

Trần Hải xác nhận.

Diệp Vô Trần xuống xe ngựa, Ô Thú Mã hí lên, cọ cọ Diệp Vô Trần, Diệp Vô Trần cười nói: "Tiểu Hắc Tử, không phải ngươi lại đói bụng chứ?"

Trên đường đi, ba người Đoàn Vĩnh, Trần Hải, A Lực mỗi ngày thay phiên nhau cho Ô Thú Mã ăn linh nhục Bạch Giao, Ô Thú Mã càng thêm cường tráng, trên thân, vậy mà ẩn ẩn sinh ra một cỗ khí tức cường hãn.

Ô Thú Mã lỗ mũi phun ra âm thanh tê tê, làm nũng với Diệp Vô Trần.

Diệp Vô Trần im lặng, đành phải ném một khối linh nhục Bạch Giao cho nó.

Lúc này, A Lực tiến lên, đẩy cửa ra mấy người Diệp Vô Trần.

Đi một vòng quanh phủ đệ Diệp Vô Trần cười nói: "Cũng không tệ lắm."

Mặc dù tòa phủ đệ này tốn 6 triệu, nhưng diện tích không nhỏ, đến mười mấy mẫu, đến lúc đó, Diệp Vô Trần có thể trồng trọt ít linh quả và dược liệu, không đến một tháng, 6 triệu mua phủ đệ này có thể thu trở về.

Rất nhanh, Trần Hải đã mướn được 100 công nhân trở về, bắt đầu thanh lý quét dọn phủ đệ.

100 công nhân cố gắng dọn dẹp, nửa ngày sau, phủ đệ liền rực rỡ hẳn lên, tro bụi trong phòng, tạp chất trên tường, bùn trong hồ nước, đều dọn dẹp sạch sẽ.

Màn đêm buông xuống, mấy người Diệp Vô Trần không tu luyện, mà vây lại một chỗ uống rượu.

"Đúng rồi, thiếu gia, vừa rồi thời điểm ta ra ngoài, đã thăm dò được lần này báo danh tham gia khảo hạch đệ tử Lôi Cực tông, đã vượt qua một trăm vạn người." Trần Hải uống một ngụm rượu, nói.

"Một trăm vạn người!" Đoàn Vĩnh giật mình: "Những năm trước cũng không có nhiều người như vậy mà, nhiều nhất chỉ bảy tám chục vạn người, năm nay sao lại nhiều như vậy!"

Người báo danh càng nhiều, vậy khảo hạch cạnh tranh càng kịch liệt.

Bởi vì, hàng năm danh ngạch Lôi Cực tông tuyển nhận đệ tử, đều là 100 người, sẽ không bởi vì nhiều người hay ít người báo danh mà thay đổi.

Trần Hải nói: "Thường ngày, chỉ có đệ tử 13 quốc gia chung quanh báo danh, nhưng lần này, không chỉ 13 nước chung quanh, nghe nói ngay cả một số quốc ở nơi xa cũng tới báo danh khảo hạch, đúng rồi, ta thăm dò được, ngay cả Vạn Kiếm quốc cũng có đệ tử tới báo danh khảo hạch."

"Cái gì? ! Vạn Kiếm quốc!" Đoàn Vĩnh giật mình.

Vạn Kiếm quốc, cách Lôi Cực tông không biết có bao xa, vậy mà cũng có đệ tử tới báo danh khảo hạch?

Diệp Vô Trần nhướng mày, ngay cả Vạn Kiếm quốc cũng có đệ tử tới báo danh, điều này có chút không bình thường.

Truyện convert hay : Huyền Huyễn Chi Thần Cấp Đế Hoàng Hệ Thống

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện