Chương 17: Người đàn ông thực thụ
Hà Song Diệp cuối cùng cũng biết Huyền Minh Thạch kiếm tiền bằng cách nào, thật không ngờ người này cũng không phải thiếu gia chỉ biết ăn không ngồi rồi, còn biết kiếm tiền cơ đấy...
Tiểu tỷ tỷ này vừa nhìn cũng rất trẻ, bất quá cũng không đoán được chính xác được năm nay bao nhiêu, chỉ có thể khẳng định người này chưa tới 30 do trang điểm có chút đậm. Hà Song Diệp cũng vui vẻ hỏi chuyện, người kia là Cổ Nhạc Nhan, còn Tiểu Tiểu là biệt danh mà khách đến tiệm net hay gọi cô.
Tiểu Tiểu nói thêm: "Tôi làm việc ở đây cũng đã 3 năm rồi, lúc trước là bán thời gian, bây giờ đã là nhân viên chính thức rồi."
Nghe thanh âm người kia dần nhỏ lại, Hà Song Diệp cũng không tiện hỏi thêm. Tiểu Tiểu dẫn cô giới thiệu sơ một vòng lầu 4, sau đó liền trở vào thang máy, còn nói lần sau nhất định sẽ nhớ kĩ Hà Song Diệp, tiếp đón thật chu đáo.
Hà Song Diệp bị vậy liền có chút dở khóc dở cười, người này cũng quá là ý tứ rồi.
Vốn mang dư một phần bánh ngọt cho Huyền Minh Thạch, Hà Song Diệp đem ra tặng cho Tiểu Tiểu, là một cái bánh mochi vị xoài.
Tiểu Tiểu thụ sủng nhược kinh cầm lấy bánh ngọt, còn chưa kịp cảm ơn thì Hà Song Diệp đã đi mất.
Một nhân viên khác đi vào thang máy thấy Tiểu Tiểu ngẩng người liền hỏi: "Tiểu Tiểu, có việc gì vậy?"
Tiểu Tiểu chớp chớp mi giả: "Vợ của lão bản thật sự là người tốt."
Hà Song Diệp đi tới cửa phòng đang mở của Huyền Minh Thạch, lịch sự gõ một tiếng.
Xem ai mặt mũi xụ ra kia kìa.
Hà Song Diệp trong lòng hả hê không thôi, đáng đời. Lúc cô mở tủ lạnh ra không thấy kem cùng mochi đâu cũng chính là tâm tình thế này.
Huyền Minh Thạch nhìn cô tay xách nách mang, trong lòng cũng có chút chua xót rồi: "Nhanh như vậy đã làm xong đồ ăn cho người khác."
Hà Song Diệp chẳng muốn nhìn sắc mặt thối của hắn nữa, tự mình đi vào.
Ngô Minh Húc rất nhanh tiến vào, Trần Khang cũng lập tức vọt tới.
Hai người vào đến nơi còn nghe được âm thanh vang vọng: "Con bà nó, Ngô Minh Húc, ngươi muốn bỏ ván thì cũng đừng lôi kéo ta chết chung!"
"Khang Khang cũng bỏ ván, hai người này định đi chọc cúc nhau à?"
Hai người một trước một sau ổn định trên sofa liền thấy Hà Song Diệp tươi như hoa cười với bọn họ, một bên là Huyền Minh Thạch mặt đen như than.
Hà Song Diệp đem một túi đồ ngọt cho Ngô Minh Húc: "Bánh su kem, Napoléon, Soufflé cùng macaron của cậu đây. Soufflé đã có chút xẹp rồi."
Ngô Minh Húc cười hì hì: "Không sao, không sao", có xẹp hắn cũng thích, lần sau đến thăm Huyền ca sẽ năn nỉ chị dâu làm cho ăn thêm, bất quá cái này cũng chỉ là tính toán trong lòng, không dám nói trước mặt Huyền Minh Thạch.
Nhìn một túi to của Ngô Minh Húc, Trần Khang cũng khẩn trương vươn tay lấy túi bánh mochi của mình. Vừa mở ra liền ngạc nhiên vô cùng, bánh mochi lần này còn lớn hơn lần trước.
"Chị dâu, cái này to quá." Trần Khang không biết bánh mochi cao thấp là như thế nào.
Hà Song Diệp gật đầu: "Làm lớn một chút, thêm nhiều kem lạnh hơn nên phải ăn nhanh một chút.", vòng vèo di chuyển cũng tốn chút thời gian, hi vọng không ảnh hưởng quá nhiều, cô cũng có thêm đá vào túi rồi.
Trần Khang vui vẻ gật đầu, hắn muốn bốn cái, Hà Song Diệp làm sáu cái, rõ ràng là không cần kiếm lời. Hắn hưng phấn cầm túi đi trước, cái này là muốn tạ lỗi với Tuần Dương Hạo.
Trần Khang trở về phòng, ngại ngùng đưa bánh mochi đến trước mặt Tuần Dương Hạo. Dù sao cũng đều là huynh đệ cùng một đội, chuyện gì nên làm thì làm, làm sai liền nhận sai, không sao cả.
Tuần Dương Hạo mù mờ hỏi: "Khang ca, cái này là sao?"
Những người khác vốn còn đang tức giận, nhìn thấy Ngô Minh Húc cùng Trần Khang mang theo đồ ngọt trở lại, game cũng dừng đánh, nhao nhao muốn đoạt lấy.
Ngô Minh Húc ôm chặt báu vật trong ngực, cảnh cáo: "Cái này tôi tự bỏ tiền ra mua, các cậu đừng hòng mơ tưởng."
Quang Vinh chớp mắt: "Đặt hàng ở chỗ chị dâu?"
Ngô Minh Húc: "Đúng thế, là tôi tự mình trả tiền."
Nhìn tư thái gà mẹ che chở con của Ngô Minh Húc, lại nghe đến hắn tự bỏ tiền, đám người liền nhao nhao không khách khích: "Đều là anh em với nhau cả, đừng như thế."
Ngô Minh Húc kiên cường nói: "Sao các cậu không tìm Khang Khang?"
Trần Khang đang bận xoay lưng vào góc phòng ăn một mình: ?
Sau một trận hỗn chiến, mỗi người đều chiếm được một cái macaron, còn lại Ngô Minh Húc khóc ròng, thơm ngon như vậy, chưa kịp ăn đã bị đoạt mất.
Hà Song Diệp lúc này cũng chuẩn bị rời đi, Huyền Minh Thạch thấy cô không mang gì cho anh, trong lòng liền không vui: "Thật sự không mang gì cho tôi à?"
Hà Song Diệp mù mờ, cô phải mang gì cho anh ta cơ?
Cô cười cười, đáp: "Có mang theo một phần mochi, nhưng đã tặng cho Tiểu Tiểu rồi. Sáng nay anh cũng ăn rồi còn gì."
Thù cũ phải ghi.
Huyền Minh Thạch không tức giận, rõ ràng hiểu được Hà Song Diệp là đang trách anh sáng nay lấy hết đồ ngọt của cô.
"Còn không phải tôi đã giới thiệu khách hàng cho cô à?"
Giới thiệu khách hàng là không