Chương 50: Sát phong cảnh
Bác sĩ đột nhiên thấy bản thân mình cũng quá là mệt mỏi, tại sao không gọi cảnh sát? Lôi kéo nhau chạy đến bệnh viện làm gì?
Khá lắm, vừa rồi nhìn cả ba người tiến vào, bà còn sợ xảy ra một màn cướp mĩ nhân.
"Không phải cũng không sao, tôi có chuyện muốn nói.", bác sĩ cầm toa thuốc trên tay, "Cô ấy mang thai, cần một chút thuốc bổ, ai là người đi lấy thuốc và thanh toán?"
Mang thai?
Hai người kia nhìn nhau, lại đồng loạt chỉ Huyền Minh Thạch: "Anh ta."
Huyền Minh Thạch:...
Anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà cùng vợ nấu cơm tối thôi mà, sao bây giờ lại thành phải trả tiền cho nữ nhân khác dưỡng thai rồi?
Bất quá xem như là làm phước, anh nhịn xuống xung động, một đường đi lấy thuốc. Sau đó trở lại, hai người kia không ngừng giương vây giương cánh, một người đỡ Vân Mộc Hương, một người thay cô cầm thuốc, còn thi nhau nhắc cô cẩn thận.
Huyền Minh Thạch ngứa mắt chịu không nổi, ngăn ba người này lại: "Chuyện cũng giải quyết theo ý các người rồi. Tới lúc nói chuyện với cảnh sát một chút."
Hai người kia còn đang hoang mang không hiểu, Vân Mộc Hương đã rối rít xin lỗi: "Xin lỗi, là do tôi không chú ý. Không có việc gì, không cần phiền phức như vậy."
Huyền Minh Thạch cười cười, cầm điện thoại trong tay, phát đoạn ghi âm: "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải nhìn nhân tình thế thái một chút. Lại nói, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt ủy khuất cũng không phải chuyện tốt, nước mắt cũng không đổi trắng thay đen được đâu. Phàm làm người, phải sống tử tế thì chết mới dễ nhìn."
Huyền Minh Thạch mặc kệ sắp mặt xanh mét của mấy người đối diện, nói thêm: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, 5 phút nữa sẽ tới, chúng ta đợi thôi."
Một nam nhân phản bác: "Người bị đụng phải đã bỏ qua cho anh, anh còn muốn náo loạn cái gì?"
"Không, tôi không đụng phải cô ta. Cứ đợi cảnh sát là được.", Huyền Minh Thạch nhàn nhạt đáp.
Lời vừa dứt, xa xa liền có một người mặc tây trang mang theo cặp da đi tới: "Tôi đến rồi."
Huyền Minh Thạch liếc mắt, nói lại toàn bộ sự kiện vừa xảy ra, lại bồi thêm: "Hai người này còn muốn tôi bồi thường tiền cho một người không tuân thủ luật giao thông. Cô gái kia thì cả người không có thương tích gì còn dám để bọn họ lôi kéo tôi đến bệnh viện."
Vừa rồi Huyền Minh Thạch nói mình đã báo cảnh sát thì Vân Mộc Hương liền có dự cảm bất hảo. Lúc này lại nhìn thấy một người có dáng dấp luật sư, đáy lòng cô càng thêm bất an, vội vang lôi kéo hai người đàn ông bên cạnh cô, nói muốn rời đi.
Còn chưa kịp để cho hai người kia phản ứng, luật sư đã lên tiếng: "Chào mọi người, tôi là luật sư riêng của Huyền tổng, Trần Đào Phó.".
Nói xong còn cười như hồ ly, lịch sự bắt tay từng người.
"Tôi đã nắm rõ chuyện ban nãy. Tôi sẽ liên hệ với bộ giao thông vận tải để trích xuất camera, ngoài ra những lời các anh tố cáo hay thậm chí là xúc phạm Huyền tổng vừa rồi đã được ghi âm lại, Huyền tổng cũng đã đưa nó cho tôi."
Nói tới đây, Trần luật sư lại cười ám muội, giống như đại boss xuất ra tuyệt chiêu: "Cho nên lát nữa tôi sẽ theo ủy quyền của Huyền tổng, thực hiện khởi kiện ba người."
Đối phương: !
Không thể nào!
Vốn là một chuyện rất nhỏ, hiện tại lại rắc rối thế này, hai người đàn ông kia trong nháy mắt trở nên bối rối. Ai mà muốn dính dáng đến kiện tụng chứ....
Thực ra loại chuyện này đem đi khởi kiện thì cũng chẳng được mấy kết quả, lại tốn nhiều thời gian cùng tiền bạc.
Bất quá Huyền Minh Thạch anh là ai, chọc anh bỏ lỡ cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm với cô vợ nhỏ chưa vào tay thì anh cũng tốt bụng dạy đám người này một bài học chứ.
Đợi Trần luật sư nói xong, Huyền Minh Thạch lập tức rời đi.
Kỳ thực đối với loại chuyện này, anh tốn chút ít thời gian cùng công sức phụ trách mang Vân Mộc Hương đến bệnh viện cũng không có vấn đề gì. Anh không thích kiểu nữ nhân chỉ dựa vào nước mắt của mình để tìm sự đồng cảm của người khác là thật nhưng chuyện làm phước giúp đỡ một chút này vẫn không sao. Chỉ là hai người đàn ông kia, vốn là không liên quan gì nhưng lại không ngừng chỉ trích anh, khi biết người kia mang thai còn nói thêm một đống lời khó nghe, còn lớn mật chửi mắng xóc mỉa đến người nhà anh.
Cho nên, anh đây xuống tay một chút, xem như là tốt bụng giúp bọn họ học được thêm một bài học cuộc sống.
Huyền Minh Thạch ôm tâm tình không tốt lái về tiểu khu, theo thói quen hạ cửa để quẹt thẻ từ vào tiểu khu.
Vừa lúc anh hạ kính, thò đầu ra đã nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó liền cảm nhận được một đống chất lỏng lạnh ngắt tạt vào mặt....
Huyền Minh Thạch: "...." Nát, quá là nát.
Nữ sinh vừa mới tạt trà sữa nhìn thấy Huyền Minh Thạch liền hoảng hốt, mở lớn hai mắt, biết mình tạt sai người rồi.
Còn chưa kịp ngăn các bạn đi cùng, mấy người kia đã vội vàng xông tới, sảng khoái chọi trứng gà vào trong xe.
Mấy người còn vui vẻ reo lên: Xong!!!!
Cảnh sát cảm giác hôm nay trụ sở đặc biệt đắt khách, vừa tiếp Trần luật sư cùng 3 người liên quan đến một vụ đụng xe thì lại có Lâm luật sư cùng 3 nữ sinh xuất hiện.
Trần luật sư nhìn thấy đồng nghiệp liền chào hỏi: "Xin chào, hôm nay Lâm luật sư xử lý việc gì đấy?"
Lâm luật sư liếc mắt, nhìn qua 3 nữ sinh đang sợ hãi níu vào nhau: "Fan cuồng đập phá xe của Huyền tổng, đem chiếc siêu xe hơn một triệu phá hỏng."
Trần luật sư lập tức bật cười, đều là người thông minh, hai người rất nhanh liền trao đổi một cái nhìn đầy ẩn ý, trong lòng thay 3 người fan cuồng kia tưởng niệm một chút.
Nghe giá trị chiếc xe, một trong ba cô gái thở phào một hơi. Chút tiền này