Ầm Ầm Ầm!
Trong Phong Vân Môn, tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, cả đám đệ tử vội vàng phóng thích Nguyên Lực và Linh Hồn Lực phòng thân
Thất Trưởng Lão đã sớm có hành động trước cả khi vụ nổ bắt đầu, Linh Hồn Lực lan tràn bao phủ đám đệ tử tụ tập hàng vạn người vào trong
Trên trời cao, nguyên một đám cao tầng Phong Vân Môn cũng một mặt mộng bức, vội vàng phóng thích tu vi bảo vệ thiệt hại đến mức thấp nhất
Ầm Ầm Ầm
A A A
Không gian như bị nghiền nát, thanh âm kêu rên vang lên khắp nơi, từng công trình kiến trúc thi nhau gãy đổ
- Chuyện này là sao? Thứ kia chỉ phát ra sức nổ sánh ngang Ý Hồn Cảnh tự bạo, vậy mà phòng ngự của chúng ta lại không có chút tác dụng nào?
- Cứ như nó đang bỏ qua phòng ngự của chúng ta vậy!
- Chết tiệt! Chết tiệt!
Sắc mặt nguyên một đám cường giả Phong Vân Môn nhất thời khó coi đến cực điểm, lực lượng cuồng bạo không ngừng lan tràn thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh.
Trơ mắt nhìn một đống đệ tử tu vi thấp thịt nát xương tan, trơ mắt nhìn đám chấp pháp, hộ pháp chấp sự miệng phun máu tươi văng xa ngàn mét bất tỉnh, trơ mắt nhìn từng kiến trúc vỡ nát, từng tòa nhà trang nghiêm lộng lẫy lao nhao đổ ầm ầm.
Ánh mắt nguyên một đám Trưởng lão và chưởng môn Phong Vân Môn đỏ đậm
Lấy sân rộng vỡ nát làm trung tâm, một cái hố sâu vạn trượng hình thành, cột khói bốc lên thiên không tạo thành hình cây nấm cực lớn, xung quanh có mấy vòng khói tán loạn khắp nơi
Linh Hồn Lực vận chuyển, chưởng môn Phong Vân Môn một tay run run khẽ phất, cuồng phong nổi lên thổi bay đám tro bụi, cột khói cũng vì thế mà bị đánh tan, lộ ra cảnh vật phía dưới
Rùng mình! Hít sâu một hơi khí lạnh! Căm tức! Phẫn nộ đến run rẩy!
Đó chính là cảm giác của đám người lúc này
Phía dưới, đất đá và máu thịt trộn lẫn vào nhau, đám đệ tử dưới Hữu Hồn Cảnh triệt để tan thành tro bụi, Hồn Anh cũng không kịp đào thoát, mà nếu có đào thoát thì cũng không thể chống lại vụ nổ
Thất trưởng lão khuôn mặt khó coi đến cực điểm, cả người đâu đâu cũng là bụi đất, còn có cả máu huyết của đám đệ tử vương lên người.
Hắn thân là cường giả Phi Hồn Cảnh ( Thập Tam Tú ), một vụ nổ tự bạo của Ý Hồn Cảnh căn bản là trò trẻ con, nhưng cái làm hắn bất lực chính là phòng ngự của mình không thể cản nổi sức nổ của ba quả cầu chết tiệt kia, lực lượng của chúng bằng một cách thức quỷ dị mà xuyên qua hoàn toàn phòng ngự của hắn, triệt để oanh tạc khắp nơi, hắn chỉ có thể giương mắt mà nhìn đám đệ tử chìm trong bạo liệt mà nổ tung
Đám đệ tử tu vi cao một chút như Hữu Hồn Cảnh và Ý Hồn Cảnh trở lên thì vô cùng chật vật, có kẻ sống chết không rõ, Ý Hồn Cảnh thì còn đỡ, Hữu Hồn Cảnh mấy người toàn là máu huyết mơ hồ, có vài người bị phế đi tay chân
Sân rộng và các tòa nhà gần đó, phần lớn là gian phòng của các đệ tử và các khu tạp dịch bị đánh thành mảnh nhỏ, tòa tháp chọc trời xuất hiện vài vết trầy xước khủng bố nơi mười tầng dưới cùng, có thể nói tòa tháp này vô cùng chắc chắn a
Mấy vạn người tụ tập, giờ đây chỉ còn một đống phế tích, đệ tử còn sống không đến một vạn, chưa kể bảy phần đều là trọng thương may mắn giữ lại cái mạng nhỏ, không ít người hoàn toàn bị phế đi, hơn trăm tòa nhà bị nghiền nát, lửa vẫn lan tràn sang các khu nhà đối diện
- TRA! Tra ngay cho ta! Kẻ nào đã đưa ba quả cầu chết tiệt kia cho Phạm Nhất? Bổn tọa muốn nghiền xương hắn thành bột mịn!
Trên không trung, chưởng môn Phong Vân Môn nắm tay run rẩy siết chặt, hắn ngửa mặt lên trời quát
Không đến mười hơi thở, một hắc ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt hắn, một khối ngọc giản lặng lẽ đưa lên
Linh Hồn Lực truyền vào, chưởng môn Phong Vân Môn lộ ra ý cười dữ tợn
- Khá khen cho tiểu tử ngươi! Dám đánh lạc ấn tính kế đệ tử bổn môn!
Cả đám trưởng lão nhìn nhau không hiểu, không đợi họ thắc mắc, hắn nói tiếp
- Kẻ trong kết giới của Huyết Băng Phách Lôi Liên trong Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, chính hắn đánh lạc ấn vào linh hồn Phạm Nhất, sai hắn về làm ra chuyện này!
Tĩnh lặng! không khí rơi vào âm trầm
- Đáng hận! Ta thề sẽ nghiền xương kẻ đó thành tro!
Tứ trưởng lão tức giận gầm thét, tận mắt chứng kiến tôn tử nổ thành tro, hơn nữa còn đánh ấn ký linh hồn vào cháu hắn để tính kế Phong Vân Môn, nỗi hận này phải nói là máu dồn lên não
- Chưởng môn! Xin phép người cho ta cùng Đại trưởng lão đi đến Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, lão phu muốn lột da rút gân kẻ này
Chưởng môn Phong Vân Môn không chút phản đối
- Đi Sớm Về Sớm!
…
- Chư vị đều đến cả sao?
- Ha Hả! Huyền Thiên Môn các ngươi được đến tham gia náo nhiệt, tại sao Thiên Cơ Cung chúng ta không được đến?
- Lần này Huyết Băng Phách Lôi Liên xuất thế, sao chúng ta có thể bỏ qua được!
Trên bầu trời, gần chục thân ảnh đạp trên Linh Hồn Lực ngưng tụ thành muôn hình vạn trạng tiến tới, không thể nghi ngờ ít nhất cũng là Ý Hồn Cảnh
Nhìn đám cường giả đến càng lúc càng đông, Trần Lệ lo lắng không thôi, nàng sợ đám người này sẽ phá được kết giới của Vũ Lôi Phong, như vậy thì dù hắn có chiếm lại được quyền kiểm soát thân thể hay không còn quan trọng sao? Chỉ sợ sẽ bị tranh giành như một món hàng vì Huyết Băng Phách Lôi Liên mà thôi
Trong linh hồn, dưới ánh mắt hứng thú của Tiểu Na, Vũ Lôi Phong vẫn không ngừng dẫy giụa
- Huyết Băng Phách Lôi Liên! Nếu kẻ nào đến gần kết giới, ngươi không cần phải lập tức giết đâu! Kéo hắn vào kết giới cho ta!
- Ô Kê chủ nhân!
Vũ Lôi Phong lúc này nửa tỉnh nửa mê, bất phân thắng bại với huyết xà trong linh hồn, vì vậy bên ngoài trong hắn vô cùng dị hợm, một nửa khuôn mặt điên cuồng còn một nửa thì điềm tĩnh
Lực lượng thôn phệ đã hấp thu gần hết, Vũ Lôi Phong mượn đà đột phá một hơi từ Nhập Hồn Cảnh Lục Trọng đột phá đến Nhập Hồn Cảnh Bát Trọng, lực lượng trong người đã dần cạn kiệt, hắn không muốn lãng phí cơ hội như thế này, tốt nhất là có vài kẻ liều mạng tiến đến cho hắn cắn nuốt thì thật tốt a
Mà đúng như mong ước của Vũ Lôi Phong, đám người mới đến cũng bắt đầu muốn xông đến đoạt lấy thần hoa, tránh đêm dài lắm mộng
Mặc dù được đám người dưới đất cảnh báo vì Huyết Băng Phách Lôi Liên có thể đánh chết một Đấu Sĩ Kết Hồn Cảnh, nhưng đối với mấy tên Hữu Hồn Cảnh và Ý Hồn Cảnh mới tới không hề để tâm, một Kết Hồn Cảnh mà thôi, bọn họ lật tay liền có thể diệt
- Các ngươi! Lên thăm dò một chút!
Đám Ý Hồn Cảnh cao cao tại thượng đạp trên mấy thanh phi kiếm bằng Linh Hồn Lực ngưng tụ lại hờ hững nó, ra lệnh cho đám người Hữu Hồn Cảnh đi theo tiến lên phía trước
Nhất thời cả đám Hữu Hồn Cảnh nhìn nhau, ánh mắt nổi lên chiến ý, nếu họ tiến lên, chắc chắn sẽ bị mấy kẻ còn lại ngăn cản
- Hừ! Các ngươi có bản lĩnh thì cản bước chân của bổn thiếu gia!
Một tên Hữu Hồn Cảnh cười lạnh, gió lốc ngưng tụ bàn chân phóng thẳng về phía kết giới, mục tiêu là đóa Huyết Băng Phách Lôi Liên trên không trung
- Gáy sớm ăn gì hả con trai! Chết!
Nguyên một đám từ đủ các thế lực cười lạnh nhìn thằng trẻ trâu trước mắt, thân pháp bắt đầu triển khai
- Hàn Băng Loạn Phi Thương!
- Hỏa Ngục Phi Lao Kích!
- Lôi Dạ Tất Sát!
Hàng chục công kích như vũ bão nhắm thẳng tên trẻ trâu xung phong đi đầu, sắc mặt hắn tối sầm lại, vội vàng né sang một bên
- Hừ! Con kiến hôi cũng đòi đoạt thần hoa! Nó là của ta!
- Cái gì cơ? Ngươi có ngon thì ăn một quyền rồi hãy gáy!
Nhất thời, một cuộc hỗn chiến nổ ra trong ánh mắt kính sợ của đám người, hơn chục Hữu Hồn Cảnh gia nhập vòng chiến, các chiêu thức linh hồn liên tục được đánh ra, ở cấp độ Hữu Hồn Cảnh, các Vũ Kĩ của Đấu Sĩ đã không mấy mạnh mẽ, từ cấp độ này người ta ưu tiên dùng Linh Hồn Lực và Hồn Kỹ hơn
Đám Ý Hồn Cảnh trên không trung thì khoanh tay hứng thú quan sát, nhờ chuyến này rèn luyện hậu bối một phen cũng không tồi a
- Con mẹ nó! Đám này sao lại đánh nhau giờ này? Bổn thiếu gia đang cần thức ăn để cắn nuốt mà?
Vũ Lôi Phong ngồi trong kết giới khuôn mặt méo xẹo, nửa kia vẫn dữ tợn của trạng thái Bạo Huyết
- Huyết Băng! Giả vờ buông lỏng kết giới! Dụ một tên vào cho ta!
Vũ Lôi