Linh Nhi ngồi khóc sướt mướt trong ánh mắt mộng bức của Phong Linh Nhi cùng khó hiểu của mấy người Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ
- Linh Nhi! Muội làm sao vậy?
Lưu Thiên Kim liền tiến đến ôm Linh Nhi vào trong ngực, ôn tồn vuốt ve mái tóc của nàng
Linh Nhi càng khóc càng to
- Chim Bay Mất Rồi !!!
Trần Lệ, Hồ Điệp Y nhìn nhau ngơ ngác, Lưu Thiên Kim hoang mang trấn an Linh Nhi không ngừng nấc lên bi thương
- Là sao? Tỷ không hiểu?
Lưu Thiên Kim không hiểu, nghĩ mãi không ra có thứ gì có thể làm Linh Nhi khóc một cách bi thương như vậy
- Hắn! Hắn! Oa Oa Oa!
Linh Nhi vừa khóc vừa chỉ tay vào Phong Linh Nhi, thẳng hướng giữa hai chân nàng, địa phương ẩn hiện sau lớp áo đỏ đen được che kín bởi đôi chân dài miên man
- Hắn làm sao?
Trần Lệ hỏi, cả ba người dỗ dành Linh Nhi, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phong Linh Nhi cũng đang ngơ ngẩn nhìn một màn trước mắt
- Hắn không còn cái đó nữa! Mất tiêu rồi Hu Hu!
- Hơn nửa năm nay, muội nhớ hắn, muội nhớ cả thứ kia, giờ hắn nỡ lòng nào cắt đi mất rồi
Linh Nhi lắc đầu giãy đành đạch
- Sao cơ….
Ba người Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ ngây ngốc nhìn Linh Nhi, sau đó lặng người nhìn Phong Linh Nhi
- Ngươi…! Ngươi cắt…?
- Ngươi….
Ba nàng như có thứ gì chặn lại ở cổ, muốn nói nhưng lại không cách nào
Phong Linh Nhi thấy chúng nữ như vậy thì cười cười, ghé vào tai các nàng thì thầm
- Yên tâm! Tiểu huynh đệ kia của các nàng không có mất đâu, ta chỉ là cất nó đi thôi!
Linh Nhi nghe vậy liền nín khóc hỏi
- Vậy ra cái đó có thể tự do tháo ra cất vào sao?
Phong Linh Nhi suýt thì phun ra một ngụm, nàng nói
- Ta không có ý đó, về sau sẽ kể cho các ngươi nghe
Nhìn năm nữ nói chuyện với nhau, Phượng Yên Đan và Long Thiên Linh nhất thời không hiểu chuyện gì, bọn họ không biết cái đó là cái gì mà chúng nữ có vẻ quan trọng đến thế
Nhưng Phượng Yên Đan có thể khẳng định, chúng nữ Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ cùng với Phong Linh Nhi này quan hệ rất không cạn, không giống như mới biết nhau, xem ra trong quá khứ có ẩn tình gì đó
Mà Phượng Yên Đan nghĩ nghĩ một lúc thì quyết định không nghĩ nữa, người ta quen biết trước hay không thì mắc gì nàng phải quan tâm, vậy nên Phượng Yên Đan cũng gạt việc đó qua một bên
- Này Phong Linh Nhi, ngươi còn cái món kia không vậy? Mấy viên thịt bị cái que chọc qua ấy?
Lúc này, Long Thiên Linh tiến lại hỏi, Phong Linh Nhi liền cười đáp
- Còn! Rất nhiều là đằng khác!
Phong Linh Nhi vừa nói vừa phất tay, cái chảo to tướng ngập dầu sôi lại xuất hiện, Phượng Yên Đan đánh lửa, chúng nữ phụ tránh chiên đống bò viên
Một lát sau, đại tiệc bò viên cá viên lại tiếp diễn, một bàn toàn những cây thịt được sắp xếp ngay ngắn bày ra
- Mọi người ăn đi, ta còn nhiều lắm, muốn thì làm thêm!
Phong Linh Nhi tươi cười đưa cho mỗi người một cây, sau đó nhìn Long Ngạo Thiên cùng Lân Kiêu Hùng
- Này! Hai vị có muốn cùng chúng ta nhậu một bữa không?
Long Ngạo Thiên và Lân Kiêu Hùng ngồi một bên đã sớm bị mùi hương chú ý, nhưng họ ngại nữ nhân nên không dám bắt chuyện, nếu là một hai người thì họ sẽ tự nhiên hơn, nhưng đằng này lại là bảy người, em nào cũng xinh tươi mơn mởn, ngồi chung với họ thế nào cũng mất tự nhiên
Hai người Long Ngạo Thiên và Lân Kiêu Hùng nhìn chúng nữ, sau đó nhìn nhau, nhất thời không ai nhúc nhích
Long Thiên Linh vẫy vẫy tay
- Ngại cái gì! Chúng ta không có bỏ độc đâu mà sợ
Lân Kiêu Hùng do dự nói
- Nhưng mà….
họ là Nhân Loại, chúng ta là….
Phượng Yên Đan liếc mắt nhìn hắn, nói
- Ta cũng là Nhân Loại hả? Thiên Linh đây cũng là Nhân Loại hả? Ngươi có thể quan điểm tiến bộ hơn một chút được không?
Lưu Thiên Kim cầm hai cây bò viên nói
- Chúng ta đã là Thập Đại Cường Giả rồi,