- Họ chính là…đang hoàn thiện bước cuối cùng để đạt thành Kiếm Ý!
Nghe lời này, đám người hóng chuyện cũng ngây người
Kiếm Ý, là trạng thái mà bao người dùng kiếm mơ ước đạt được.
Nói một cách đơn giản, Kiếm Ý có thể gọi là Ý Cảnh, cũng có thể cho là Ý Niệm.
Kiếm Ý, đưa mọi tâm tư, lĩnh ngộ, cảm xúc, ý chí vào kiếm.
Người luyện được Kiếm Ý phải là người có ngộ tính cực cao mới có thể đem Ý niệm của mình đưa vào kiếm.
Nhất ý thành kiếm, nhất niệm thành trảm.
Cũng giống như Ý Hồn Cảnh, có nghĩa là tùy ý điều khiển Linh Hồn Lực theo ý niệm, Kiếm Ý cũng như vậy, người luyện thành kiếm ý có thể tùy ý xuất động kiếm theo ý mình, không cần công pháp, không cần vũ kỹ, chỉ một ý niệm có thể đè ép toàn bộ mọi chiêu thức kiếm pháp nào
Kiếm Ý bá đạo như vậy, khiến ai cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt khô khốc nhìn Linh Nhi và Lưu Thiên Kim dưới đài
- Nếu đúng vậy thì, hai người này vốn vô cùng yêu nghiệt lại càng mạnh mẽ hơn sao?
Có người không nhịn được cảm thán
Đám đông gật đầu, chăm chú quan sát trận đấu.
Mà lúc này, các cường giả trên đài cao cũng một bộ dạng nhíu mày
- Hai người này không đúng! Trông giống như đang bước vào cảnh giới đầu của Kiếm Ý! Cơ mà nó hơi cổ quái
- Ngươi cũng thấy vậy sao? Ta tưởng chỉ có ta thấy cổ quái thôi chứ!
Chúng cường giả cũng một mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra dưới sân đấu.
Lúc này hai người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim một mực đứng im không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền, tay xiết chặt cán kiếm bất động thanh sắc, chỉ có hai thanh kiếm không ngừng run run vì khí tức hai người
Một giờ trôi qua…
- Rốt cuộc họ đang ngưng tụ kiếm pháp gì mà lâu vậy?
- Ta thấy không giống đang ngưng tụ kiếm pháp đâu! Ta nghĩ hai người họ đang đốn ngộ!
- Ta thì thấy giống đang vận công khôi phục hơn!
Từng thanh âm huyên náo vang lên, nhưng hai nữ vẫn không quan tâm, vẫn lặng yên tại chỗ
Hai giờ, ba giờ, năm giờ…
Hoàng hôn buông xuống…
Đêm khuya tĩnh mịch…
Bình Minh ló dạng…
Vũ Lôi Phong không nhúc nhích mấy ngày rốt cuộc có động tĩnh, ánh mắt sáng như sao trời mở ra, quanh người nhàn nhạt tỏa ra khí thế bức người
- Hai nha đầu này…
Vũ Lôi Phong nhíu mày nhìn trạng thái tĩnh lặng như nước của Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, hắn mỉm cười vui vẻ.
Hai người Hồ Điệp Y và Trần Lệ cũng nhìn ra, che miệng tủm tỉm cười
Phượng Yên Đan khó hiểu nhìn hai người trên đài, trong ánh mắt nàng hiện lên vô số dấu chấm hỏi
- Lĩnh ngộ Kiếm Ý trong chiến đấu sao? Cái này so với cách lĩnh ngộ của Cô Cô cũng quá khác đi!
Phượng Yên Đan vô thức nhớ lại hình bóng yêu kiều của cô cô mình khi bộc lộ ra kiếm ý, nó hoàn toàn không giống như thế này
Mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, hai người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vẫn như cũ đứng im bất động, đôi mắt vẫn nhắm nghiền mặc kệ hai thanh kiếm không ngừng gào thét muốn xông lên
Toàn trường như muốn nín thở, ai cũng chờ mong quan sát động tĩnh của hai người
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào đôi mắt đẹp, Linh Nhi lúc này mới nhẹ nhàng mở ra đôi mắt
Lưu Thiên Kim cũng không khác mấy, hai nàng ăn ý đến cực điểm
Mà chúng khán giả đã chờ đợi giây phút này cả đêm dài rồi, từng đôi mắt trừng to hết cỡ, chằm chằm nhìn về phía hai người, gắt gao quan sát từng cử chỉ, hận bản thân không thể đứng gần một chút để quan sát tỷ mỉ hơn
Ngay lúc mọi người tập trung nhất, Linh Nhi rốt cuộc động
Băng Phách Kiếm làm từ Hữu Hồn lực lượng cắm mạnh xuống đất, thanh kiếm lún sâu đến cả gang tay, sau đó hai cánh tay tinh tế giơ lên đỉnh đầu, bắt đầu đan các ngón tay lại với nhau
Toàn trường chết lặng.
Không khí căng cứng đến cực điểm nhìn một màn trước mắt
Rắc Rắc…
Một thanh âm như xé tung bầu không khí tĩnh mịch nơi đây, chỉ thấy Linh