Toàn bộ người của Phong Lôi Môn, Âm Phong Môn, Vũ Đài Môn và Thiên Thánh Môn cùng các gia tộc phụ thuộc đi theo Vũ Lôi Phong vào Thiên Mệnh Không Gian đã đi qua Cảm Tâm Môn.
Theo quan sát của mọi người thì ai đi qua đại môn hùng vĩ này đều được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng kỳ lạ, ánh sáng này khiến người ta cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hơn, lại mang lại cảm giác dễ chịu như được gột rửa linh hồn, cảm giác thăng hoa như đang mệt mỏi khát nước thì được một ngụm nước đá vậy.
Sau đó, từ trên hai cột của đại môn, xuất hiện một vạch đỏ sáng rực rỡ, vạch đỏ này chỉ tồn tại một lát rồi hóa thành lưu quang bay vào mi tâm người đó.
Ngay sau đó một chữ Nghịch Phong sẽ xuất hiện trên cổ tay phải họ, chứng minh người đó đã là đệ tử Nghịch Phong Môn.
Tuy nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ, một số thành viên các đại gia tộc và đệ tử trong Tứ Đại Môn Phái cũ lại xuất hiện tận hai vạch khi đi ngang qua Cảm Tâm Môn, cũng không biết có gì khác biệt hay không nhưng họ vẫn không xảy ra chuyện gì, cổ tay vẫn có chữ Nghịch Phong in trên đó chứng tỏ thân phận đệ tử.
Điều này khiến nhiều người khó hiểu nhưng cũng không mấy quan tâm.
Đám người sau khi đi qua Cảm Tâm Môn lập tức chỉnh đốn hàng ngũ không đợi Vũ Lôi Phong nhắc nhở, chỉnh thể tuy đông nhưng không loạn, Vũ Lôi Phong rất hài lòng.
Áo đỏ đen tung bay, Vũ Lôi Phong thả người lơ lửng trên không trung, hắn đã là Ý Hồn Cảnh nên có thể dùng Linh Hồn Lực nhấc bản thân lên không trung.
Nhìn một loạt các đệ tử Nghịch Phong Môn, Vũ Lôi Phong nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm tuy không lớn nhưng được Linh Hồn Lực khuếch tán cho toàn bộ đều nghe rõ:
- Do số lượng quá đông nên nghi lễ nhập môn cũng chỉ có thể sơ sài như vậy! mong mọi người thông cảm cho ta a!
Một đệ tử hô lớn:
- Chưởng môn quá lời rồi! Chúng ta cũng không cần những nghi thức tiểu tiết kia, chỉ cần được cùng sống chết với chưởng môn vậy là đủ rồi!
Chúng đệ tử hô to hưởng ứng! Không khí trong Thiên Mệnh Không Gian càng lúc càng nóng lên
Vũ Lôi Phong phất tay ra hiệu im lặng, hắn nói:
- Hôm nay mọi người đã chính thức là đệ tử Nghịch Phong Môn, ta hi vọng mọi người sẽ một lòng cống hiến cho Nghịch Phong Môn, cố gắng tu luyện cho thật tốt để cùng nhau phát triển! Sớm ngày báo thù rửa hận!
- Tuân lệnh chưởng môn!
Toàn thể Nghịch Phong Môn ý chí sục sôi, hận không thể lập tức đi tu luyện
Tuy nhiên, vẫn có một số người trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Chưởng môn của bọn họ tại sao cũng phải phục tùng Vũ Lôi Phong? Và cả bọn hắn nữa!
Đây cũng không phải có ác ý gì, thế nhưng đùng một cái phải phục tùng một người khác, đây quả thực có chút khó khăn, hơn nữa, Tứ Đại Môn Phái ngày ấy bốn vị chưởng môn đã là tượng đài trong lòng vô số đệ tử, hiện tại nói bọn họ dễ dàng thuần phục một người khác chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nói thì dễ hơn làm a.
Vũ Lôi Phong cũng hiểu cảm giác này, hắn cũng không gấp, giọng nói vẫn có chút lãnh đạm uy nghiêm nói với đám người:
- Trước khi Nghịch Phong Môn đi vào quỹ đạo, ta có đôi chút câu hỏi muốn hỏi chư vị!
Không có ai lên tiếng, rõ ràng đợi Vũ Lôi Phong nói tiếp
- Theo các vị, điều quan trọng nhất trong một môn phái là gì?
Toàn trường lâm vào trầm tư, ngay cả các cựu Trưởng Lão, Hộ Pháp của các môn phái cũng nhíu mày suy tư
Đám người Vũ Lôi Vân cũng cẩn thận suy nghĩ lại một lần, bọn họ đã làm chưởng môn của một môn phái bao nhiêu năm trời, nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ lại, xem lý tưởng của bọn họ có sai sót ở đâu không
Theo thời gian dần trôi, rốt cuộc cũng có người rụt rè giơ tay lên nói
- Chưởng môn! Phải chăng là thực lực tổng thể của môn phái! Phải có thực lực mạnh mẽ mới không bị người khắc ức hiếp, mới có thể tồn tại vĩnh hằng!
Vũ Lôi Phong hài lòng nhìn người vừa nói, sau đó hỏi
- Còn ai có ý kiến khác không? Đừng ngại nói ra, người một nhà cứ tự nhiên a!
Nghe Vũ Lôi Phong nhận mình là người một nhà với mình,