- Hai…Hai mươi lần !?
Toàn bộ mọi người đều không thể tin được mà đứng bật dậy, ngay cả Trần Lệ - người quen thuộc nhất với Thiên Mệnh Không Gian cũng ngơ ngác nhìn qua.
Thời gian chênh lệch tới hai mươi lần bên ngoài, đây là khái niệm gì chứ?
- Chờ đã, nếu vậy…nếu vậy
Hồ Điệp Y lúc này mới lắp bắp nói
- Linh Khí trong Thiên Mệnh Không Gian này nồng đậm gấp đôi bên ngoài Đại Lục Thúy Hằng, thời gian cũng gấp 20 lần.
Vậy không phải là…bên ngoài trôi qua một ngày, trong Thiên Mệnh Không Gian đã tiến bộ bằng 40 ngày sao?
Vũ Lôi Phong mỉm cười gật gật đầu:
- Đúng là như vậy! Bên ngoài trôi qua một ngày, người trong Thiên Mệnh Không Gian đã trải qua 20 ngày tu luyện, cộng thêm linh khí nồng đậm gấp đôi, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn gấp đôi, tính ra là tiến bộ so với 40 ngày không ngừng tu luyện ngoài đại lục
- Không thể nào…
Đám cường giả ánh mắt đờ đẫn nhìn qua, bọn họ cho đến giờ vẫn không thể tin được mình vừa nghe thấy những gì
Vũ Lôi Phong dường như cảm thấy đả kích bọn họ vậy là còn chưa đủ, hắn lại bồi thêm một câu
- À quên, chúng ta tuy ở Thiên Mệnh Không Gian, nhưng thời gian ràng buộc ở Đại Lục Thúy Hằng vẫn còn, vậy nên thời gian trôi đi ở cơ thể cũng không có giống ở Thiên Mệnh Không Gian, thời gian vẫn giống như ở Đại Lục Thúy Hằng, nói một cách dễ hiểu thì mọi người ở đây 20 năm thì chỉ già đi một tuổi thôi!
Mọi người: “…”
Mặc kệ ánh mắt trợn như muốn lòi ra của đám người, Vũ Lôi Phong như một cơn gió đã ôm lấy bốn vị lão bà nhảy lên lưng Hắc Ảnh đang đợi sẵn trên không, bốn người một thú bay mất dạng, chỉ còn lại thanh âm văng vẳng của Vũ Lôi Phong phía xa.
- Mọi người cứ việc thương nghị chuyện tứ môn hợp nhất và các vấn đề khác nhé, hẹn mọi người một tháng sau vào sáng thứ hai tuần đầu tiên như ta đã thông báo với các đệ tử.
…
Trên lưng Hắc Ảnh, Vũ Lôi Phong cùng bốn người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Trần Lệ và Hồ Điệp Y rơi vào trầm lặng.
Rốt cuộc, Trần Lệ lên tiếng
- Chàng thật là…toàn làm người khác lo lắng, có biết ở Thúy Hằng Thánh Địa chúng thiếp lo lắng thế nào không hả?
Ngay lập tức có thêm ba ánh mắt sắc bén lóe lên, không nói thì thôi, một khi đã nói thì vô số tội được bới móc ra.
- Thoải mái quá nhỉ? Tông môn nào không gia nhập! Lại chạy vào Thiên Âm Cung tắm cùng mỹ nữ!
- Giả gái cơ đấy!
- Trang bức! Ôm cả Phượng Yên Đan! Huynh đây là muốn lật trời? Lúc đó la lớn tiếng lắm mà? Vũ Lôi Phong ta muốn lật trời mà? Có ngon giờ lật trời muội xem nào?
- Đỡ lấy một chiêu! Linh Nhi Toái Phong Quyền!
- Thiên Kim U Minh Trảo!
- Á Á! Cứu mạng a! Mưu sát chồng rồi!
Đâu đó trong Thiên Mệnh Không Gian, thanh âm la hét thảm thiết vang lên trên bầu trời.
…
Một đêm tĩnh mịch, các đệ tử Nghịch Phong Môn trong Thiên Mệnh Không Gian đều chăm chú khoanh chân tu luyện, có được tốc độ tu luyện nhanh gấp đôi khiến họ vô cùng phấn khởi chuyên tâm tu luyện thật tốt.
Các kỹ sư xây dựng vẫn ngày đêm cùng đội thi công đẩy nhanh tiến độ thi công, có sự giúp đỡ của Nguyên Lực nên tốc độ xây vô cùng nhanh, mới chỉ một ngày trôi qua mà phần móng của các công trình đã hoàn thành sơ bộ.
Các Chưởng Môn tiền nhiệm cùng cao tầng của Tứ đại môn phái khi trước ngồi thảo luận từ lúc Vũ Lôi Phong rời đi vẫn chưa xong, đôi khi có cả cãi nhau xô xát, nước miếng văng tung tóe, bọn họ vẫn đang hết sức cống hiến cho sự phát triển của Nghịch Phong Môn.
Trên một ngọn cây cao chọc trời trong Thiên Mệnh Không Gian, ngọn cây này vô cùng lớn do tuổi tác của cây này không thể dùng vài chục năm để hình dung, hiện tại đã bị cải tạo thành một gian nhà nhỏ nhỏ xinh xinh cùng góc nhìn siêu đẹp đến từ nơi cao, phóng tầm mắt ra xa xa có thể thấy gần như toàn bộ Thiên Mệnh Không Gian.
Khu vực này là cấm địa của các đệ tử Nghịch Phong Môn, khu vực các Nguyên Yêu Thú ở Vạn Lâm Sơn Mạch ngày ấy Vũ Lôi Phong bắt hơn chục vạn con vào cho chúng tu luyện.
Hiện tại đã qua không ít thời gian, bọn chúng trong Thiên Mệnh Không Gian ngây ngốc cũng gần vài năm, cùng với yêu khí nồng đậm hùng hậu, Nguyên Yêu Thú Kết Hồn Cảnh, Hữu Hồn Cảnh thậm chí là Ý Hồn Cảnh cũng có rất nhiều, tuy Hắc Ảnh so với chúng tiến bộ chậm hơn quá nhiều vì nó toàn ở ngoài Đại Lục Thúy Hằng, nhưng vì chênh lệch huyết mạch và thiên phú nên chúng vẫn vô cùng trung thành với nó, xem nó như con đầu đàn.
Lại còn là Yêu Vương cũ của bọn chúng – Thú Sủng được chủ nhân ưu ái cho đi theo bên người.
Hắc Ảnh tuy tiến bộ chậm hơn bọn nó, nhưng được ở ngoài phò tá chủ nhân sẽ tiến bộ vững chắc hơn rất nhiều.
Cũng đúng, nhìn chủ nhân trải qua vô số trận chiến, tâm cảnh của Hắc Ảnh cũng không phải đám Nguyên Yêu Thú suốt ngày tu luyện này có thể so sánh.
Còn đối với Vũ Lôi Phong, chúng thú đã hoàn toàn thuần phục.
Có Khống Thú Thuật, sự thuần phục phát ra từ trong nội tâm nên dù Vũ Lôi Phong có yếu hơn chúng gấp mấy lần thì đối với bọn nó, hắn chính là sinh mạng, là chủ nhân chân chính.
Nơi hàng vạn Nguyên Yêu Thú quy tụ, cấm bất luận đệ tử Nghịch Phong Môn nào tiến đến gần, hiện tại lại