- Xong cả rồi đó!
Vũ Lôi Phong mỉm cười nói.
Chúng nữ Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ còn có Đặng Tiến Hòn và Từ Thiên Nữ đồng thời mở mắt.
- A!
Sáu người không khỏi khiếp sợ nhìn nhau.
Ngoài Vũ Lôi Phong ra, bọn họ không hề nhận ra được những người còn lại.
Linh Nhi vốn mang vẻ đẹp của thiếu nữ mới lớn, tràn đầy năng nượng tuổi trẻ.
Hiện tại nét mạnh mẽ đó vẫn còn được giữ lại, nhưng bộ dạng lại là một nữ nhân thành thục hơn nhiều.
Tóc và áo xanh tung bay theo làn gió khiến người ta mê ly.
- Linh Nhi…Thì ra đây là dung mạo trong mơ của nàng đó hả?
Vũ Lôi Phong cạn lời nhìn Linh Nhi, thì ra cô nàng này vẫn luôn muốn bản thân mình nhiều đường cong như thế.
Không lẽ nàng còn chưa biết mình chỉ mới 19 tuổi sao? Có nhiều thứ sẽ còn tiếp tục phát triển mà…
Ngoại trừ Linh Nhi chọn cho mình lớp dịch dung quyến rũ hơn phiên bản gốc, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ thì vẫn giữ lại cho mình nét đặc trưng vốn có, chỉ là có chút thay đổi về dung mạo.
Các nàng vẫn rất đẹp nhưng lại có một chất riêng.
Đặng Tiến Hòn và Từ Thiên Nữ chọn cho mình bộ dạng bình thường đến không thể bình thường hơn, hai người này có lẽ muốn đi còn đường từ phía dưới lên.
Tuy có khó khăn nhưng Vũ Lôi Phong tin tưởng bọn họ sẽ khải hoàn trở về.
Mọi người nhìn nhau, đều thấy được sự buồn bã và lo lắng trong mắt nhau
- Lần này đi ra ngoài, nguy cơ trùng điệp, lại không ai có thể giúp đỡ chúng ta, cũng không biết khi nào có thể quay về…
Trần Lệ không nỡ buông lấy cánh tay Vũ Lôi Phong ra, nàng muốn đi ra ngoài tôi luyện, nàng không muốn thua, nhưng nàng không muốn xa hắn.
Trần Lệ đã phải xa hắn quá nhiều, mỗi lần đều tính bằng năm, nàng thực sự phải đấu tranh rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định như hôm nay.
Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hồ Điệp Y cũng không nỡ, người ra đi đầu không ngoảnh lại, một khi quyết tâm rời đi thì không được nhụt chí! Không được để tình cảm chi phối.
- Đi nào Lệ Tỷ! Ngày chúng ta trở về, chàng sẽ phải nhìn bọn mình bằng con mắt khác, toàn bộ đại lục này cũng sẽ phải ngước mắt lên cao nhìn chúng ta đại triển thần uy, khuấy đảo phong vân!
Linh Nhi nắm tay Trần Lệ an ủi nàng, lúc này Trần Lệ mới hít một hơi thật sâu, buông tay Vũ Lôi Phong ra, nhìn về phía trước.
Vũ Lôi Phong nhìn mọi người, mỉm cười đầy tự hào, có những nữ nhân hiểu chuyện và có ý chí như vậy, hắn đâu còn cần gì hơn nữa chứ.
Một bàn rượu xuất hiện, bảy ly rượu được rót đầy, Vũ Lôi Phong cầm ly rượu trên tay nâng lên trên cao, ngâm nga:
Một thân, một kiếm, một hành trình
Gian nan, thử thách, vẫn làm thinh
Đợi ngày trở về bình thiên hạ
Vạn chúng, sinh linh, khắc bóng hình.
Hồ Điệp Y cũng mỉm cười, chén rượu đưa lên, cạn mạnh vào chén Vũ Lôi Phong đang đưa ra:
Một chuyến ra đi, chẳng nghĩ suy
Nam nhân bảo bọc, chẳng chút uy
Chỉ muốn thế gian quỳ bái lạy
Vũ Hoa Tiên Tử - Hồ Điệp Y!
Linh Nhi nhanh chóng cũng đứng lên, một tiếng cách giòn giã vang vọng, chén rượu đã cạn mạnh vào hai người Vũ Lôi Phong và Hồ Điệp Y
Ta Băng Phách Tiên Tử - Linh Nhi!
Thực lực không đủ, phải rời đi!
Không quản nguy nan gì phía trước
Ngày về nhất định sẽ hiển uy!
Bài thơ trẻ con của Linh Nhi khiến ai cũng bật cười, Lưu Thiên Kim đứng dậy, cũng cạn một chén rượu ngân nga
Cừu hận còn đó, mãi trong tim
Thực lực là do bản thân tìm
Cừu nhân ngất lịm vẫn mơ thấy!
Tử Vân Tiên Tử - Lưu Thiên Kim!
Lúc này, Trần Lệ cũng không còn chút vương vấn nào nữa, ánh mắt chỉ còn một vẻ quyết tâm, ly rượu rốt cuộc nâng lên, cạn mạnh vào:
Chuỗi ngày an bình như gió mây
Truy cầu sức mạnh, khắp Đông Tây
Huyết Lôi ra trận, đầy thần tích
Bôn Lôi Tiên Tử - Trần Lệ đây!
Từ Thiên Nữ, Đặng Tiến Hòn cũng bị khí thế này làm cho máu huyết sôi lên từng cơn.
Ly rượu trong tay nhanh chóng cạn mạnh.
- Cạn!
Cách!
Sau tiếng cạn, mỗi người ngửa cổ uống sạch trong một ngụm, sau đó dứt khoát quay đầu nhìn về phương hướng mình đã suy tính, Linh Hồn Lực mạnh mẽ tụ vào chân, mỗi người đạp mạnh mà đi, chỉ trong một cái chớp mắt, gió thổi rít gào, chỉ còn Vũ Lôi Phong đứng đó, chén rượu đặt vào ngay ngắn trên bàn, bên cạnh những chiếc chén đã cạn.
Nhìn những thân ảnh đang lao đi mỗi người một hướng phía xa, Vũ