Mang trong mình niềm tin mãnh liệt với việc chiếc rương cùi bắp kia chỉ là trò che mắt, căn phòng này chắc chắn không đơn giản như thế được.
Linh Nhi và Phương Tuấn tìm quanh căn phòng không bỏ qua chút thiếu sót nào.
Đến cả những viên đá, những hoa văn thậm chí là gỡ cả đống Dạ Minh Châu ra xem bên dưới có giấu cái gì không.
Kết quả lại như tát vào mặt hai người, lục tung căn phòng mà một chút manh mối hay dấu vết cũng không có.
Hai người nhìn nhau, lại tìm những chỗ người kia đã tìm qua để tránh không bỏ sót chút gì, thế nhưng hơn một giờ đồng hồ trôi qua vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
- Chẳng lẽ, đây là một vị tiền bối nào đó cố tình chơi khăm chúng ta sao?
Phương Tuấn nhíu mày nói với Linh Nhi, nàng cũng đã mò khắp nơi, bộ dạng thất vọng chẳng thua gì mình.
Linh Nhi cắn cắn cánh môi, nàng không phục, nhưng không có gì ở đây thật, có tìm nữa cũng vô ích.
Hai người không ngừng suy tư, Linh Nhi ngồi trên chiếc rương chống cằm, Phương Tuấn thì trầm ngâm ngồi bên cạnh thở ngắn than dài, rốt cuộc sau nửa ngày, Phương Tuấn đứng dậy nói:
- Nhược Băng cô nương, chúng ta không thể mãi phí thời gian ở đây được! Bí cảnh này rất rộng, không phải lúc chúng ta chấp nhất với một thứ không tồn tại!
Linh Nhi cũng đứng dậy, nàng nhìn Phương Tuấn gật đầu:
- Đúng vậy, đi thôi! Ở đây lâu không phải là cách, nếu chúng ta thực sự có duyên thì sẽ gặp được thôi!
Hai người đạt thành thống nhất, quay lưng rời đi, để lại chiếc rương toàn đồ rách nát và căn phòng trống rỗng tối tăm, tất nhiên số Dạ Minh Châu chiếu sáng đã bị hai người nhét hết vào túi mình, tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng thứ như này vẫn có ích với họ.
Đi được vài bước, Linh Nhi rốt cuộc vẫn không thể thay đổi tính tình hoàn toàn, bản tính nàng vốn nhiệt huyết lanh lợi, phải áp chế thành thiếu nữ lạnh lùng trong một sớm một chiều quá khó, thế nên Linh Nhi lại quay về phía chiếc rương với bộ dạng hầm hầm.
Phương Tuấn khó hiểu nhìn nàng, cô nàng này lại muốn gì nữa? Chẳng phải tìm đến khùng rồi sao?
- Cái rương chết tiệt! Ngứa cả mắt!
Linh Nhi nghiến răng, tốn hết nửa ngày của nàng, lại còn làm nàng bại lộ một chút thực lực với Phương Tuấn.
Rốt cuộc lại tay trắng ra về, cay cú thực sự!
Thế là không có gì phát tiết, Linh Nhi đổ hết tội lên đầu cái rương, một cước đá mạnh cái rương chết tiệt kia bay đi chỗ khác, tốt nhất là vỡ nát luôn cho khuất mắt.
Rầm!
- Ứ! Ui da!
Tiếng rên khẽ vang lên, Linh Nhi ôm lấy mu bàn chân nhảy lò cò, khuôn mặt xinh đẹp méo xẹo vì đau đớn, nàng không ngờ cái rương này lại cứng như thế, vậy nên không thèm dùng Nguyên Lực gia thân, cứ như vậy dùng lực lượng thân thể mà đá.
Ăn quả đắng, Linh Nhi suýt xoa kêu đau một lúc rồi trừng mắt nhìn Phương Tuấn đang ở xa nín cười:
- Nhìn gì mà nhìn?
Phương Tuấn bị nàng trừng mắt thì không dám cười nữa, trong mắt hiện lên sự vui vẻ và chút say mê, hắn không thể ngờ Hạ Nhược Băng lạnh lùng còn có một mặt đáng yêu như thế.
Đau đớn thoáng qua, Linh Nhi nghiêm túc nói
- Còn đứng đó nhìn nữa? Ngươi không thấy cái rương này có vấn đề sao?
Linh Nhi ban nãy tuy chỉ dùng lực lượng thân thể chứ không dùng đến Nguyên Lực, thế nhưng đối với một Đấu Sĩ, lực lượng thân thể ở cấp độ này không hề ít, vậy mà không thể đá bay cái rương bằng gỗ này, chứng tỏ nó không hề bình thường.
Xem ra bọn họ tìm kiếm nửa ngày, hóa ra mấu chốt lại nằm ngay trước mắt.
Phương Tuấn dùng sức nhấc cái rương lên, tuy chỉ là một cái rương gỗ, thế nhưng hắn phải dùng đến tám thành thực lực mới xê dịch được nó.
Linh Nhi cũng giúp hắn một tay, nàng vẫn không muốn bại lộ thực lực nên chỉ làm như tu vi của mình hơn Phương Tuấn một chút mà thôi.
Cuối cùng chiếc rương cũng bị lôi ra khỏi chỗ của nó, trong khoảnh khắc rương rời khỏi vị trí, độ nặng cùng sức bền của nó cũng không còn.
Phương Tuấn vốn dốc rất nhiều sức lực mà kéo rương nên ngay khoảnh khắc đó, hắn mất đà bay tận ra phía xa, cắm mặt vào tường mới dừng lại.
Linh Nhi