Mặt tuyết trắng xóa rung động mãnh liệt, cơ quan bằng đuốc và cửa hang kia chỉ trong phút chốc không còn thấy bóng dáng, cứ như nó chưa từng tồn tại.
Phương Tuấn lặng lẽ đứng đó hơn nửa canh giờ, hắn ngẩn ngơ:
- Nhược Băng cô nương, ta tin cô sẽ không sao!
Khẽ trấn an bản thân một chút, Phương Tuấn nhìn về phía mặt trời, dự đoán thời gian và tìm ra hướng Bắc Tây Bắc, cô độc rời đi.
Dưới động sâu.
Linh Nhi ngồi đối diện trung niên, hắn hứng thú đánh giá nàng không ngừng.
- Linh Nhi đúng không? Ngươi chỉ cần trò chuyện với tra một chút, ta sẽ thả ngươi đi!
Trung niên đưa cho nàng một tách trà, cũng không biết dưới động sâu này hắn tìm đâu ra trà mà pha nhưng hương vị có thể nói là không tệ
- Tiền bối! Sao ban nãy người muốn lập tức giết ta mà? Giờ lại muốn trò chuyện chứ? Lại còn muốn thả ta đi?
Một đống câu hỏi hiện ra trong đầu Linh Nhi, nàng thực sự không hiểu nổi ông chú trước mặt nghĩ gì nữa.
Hắn quay xe còn nhanh hơn Hải (Hải! Quay xe!)
- Ngươi có thể gọi ta là Bạch Lộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vâng! Bạch tiền bối!
Bạch Lộ gật đầu hài lòng, hắn nhấp một ngụm trà sau đó nói:
- Quả thực, ngươi làm cho ta rất hứng thú.
Cực kì hứng thú!
Linh Nhi có chút nổi da gà, nàng vô thức lấy tay che đi bầu ngực sung mãn của mình, ánh mắt đề phòng nhìn trung niên.
- Bạch tiền bối, người hứng thú gì ở một nữ nhi Nhân Loại như ta nha!
Phụt!
Bạch Lộ suýt chút phun ra ngụm trà trong miệng, hắn trừng mắt nhìn nàng.
- Tiểu oa nhi! Ngươi có thể nào đứng đắn một chút không?
Nói đoạn, hắn hứng thú hỏi:
- Nói cho ta nghe, ngươi thuộc đại thế lực nào trong Bát Đại Gia Tộc?
Linh Nhi thản nhiên lắc đầu:
- Không có, ta là người của một tiểu môn phái.
- Nói láo, ở độ tuổi của ngươi, muốn trở thành Nhập Hồn Cảnh đã là kì tích trong kì tích, chỉ những nhân tài tuyệt thế của Bát Đại Gia Tộc mới có thể đạt đến, ngươi lại là Hữu Hồn Cảnh Thất Trọng, tuyệt đối là thiên tài yêu nghiệt trong yêu nghiệt, một tiểu thế lực có thể bồi dưỡng được người như ngươi sao?
Linh Nhi nhún nhún vai:
- Ta nói thật mà, nam nhân của ta năm nay hai mốt tuổi đã là Ý Hồn Cảnh, chút thực lực này của ta thì tính là gì chứ? Còn có thánh nữ của Phượng Linh Thần, một trăm tuổi thành tựu Ý Hồn Cảnh, xét theo tuổi Nhân Loại thì cũng mới hai lăm chứ mấy?
Bạch Lộ thần sắc cực kì kinh ngạc
- Hai mốt tuổi, hai lăm tuổi tu vi Ý Hồn Cảnh? Tiểu oa nhi thật khéo bịa chuyện đi!
Rõ ràng hắn không tin lời Linh Nhi nói, cũng không trách được hắn, đám người của Vũ Lôi Phong tu luyện với tốc độ không thứ gì có thể hình dung, Phượng Yên Đan lại là kì tài vạn năm của Phượng Linh Thần, thực lực tiến bộ nhanh là điều bình thường.
- Bạch tiền bối không tin thì thôi, có lẽ do người ở dưới hang lâu quá nên hơi tối cổ, ta cũng không trách người.
Linh Nhi châm chọc, nàng cũng không sợ kẻ này giết mình, cùng lắm thì về khóc nhè với tên kia thôi, hiện tại muốn chạy cũng khó.
- Dám nói ta lạc hậu? Lần đầu tiên ta gặp một Nhân Loại mỏ hỗn như ngươi đấy!
Bạch Lộ lại không có chút tức giận nào, hắn cười hắc hắc nhấp tiếp một ngụm trà.
- Về phần nam nhân của ngươi và thánh nữ Phượng Linh Thần, ta có thể tạm tin, nhưng việc ngươi là người của một tiểu thế lực thì không thể tin được.
Bởi vì trong tay ngươi là thứ mà Bát Đại Gia Tộc còn khao khát mà không có!
Bạch Lộ nghiêm túc chỉ thẳng vào Băng Phách Kiếm sau lưng Linh Nhi
- Nguyên Linh Khí 14 sao - Thần khí! Đã khai sinh ra linh trí, một tiểu thế lực muốn sở hữu nó đã khó như lên trời, đã vậy còn dám để ngươi vác thần khí đi tầm bảo? Đánh chết ta cũng không tin ngươi là người vô danh!
Dứt câu, ánh mắt hắn chợt lóe, một cỗ hàn khí lạnh lẽo nhắm thẳng Băng Phách Kiếm mà đánh tới, tuy không có chút sát thương nào nhưng năng lực hù dọa lại rất kinh người, kiếm linh nhanh chóng sợ hãi run rẩy hóa thành một con thỏ lam chui thẳng