- Chắc chắn là ta đang mơ! Không đời nào, không có khả năng!
- Chưởng Môn, hắn còn là con người sao?
- Đây gọi là thần tích! Đây căn bản không phải là việc con người có thể đạt tới!
Lúc này, Ngoại môn đệ tử cũng tốt, Nội môn đệ tử cũng được, kể cả đám người có chút chức quyền như Hộ Pháp, Chấp Sự cũng đã không thể đứng vững nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chúng Đường Chủ, Phó Đường Chủ, đám người các Trưởng Lão cũng một mặt ngỡ ngàng nhìn bầu trời kia.
Kể cả đám siêu cấp cường giả như Vũ Lôi Đình, Đặng Vô Tâm, Hạ Mộng Vũ và Phong Lưu Ly cũng đều thẫn thờ.
Trên bầu trời, sau lưng Vũ Lôi Phong, bầu trời hoàn toàn chuyển thành màu tím.
Không phải do sắc trời hóa tím, mà là bầu trời bị bao bọc bởi vô số đốm sáng tím lấp lánh đan xen vào nhau.
- Ta có đang mơ không? Đó không phải là tư chất SR đấy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Màu tím! Khí tức giống hệt hai thứ lúc trước! Còn có thể là giả sao?
- Nhiều! Nhiều như vậy? Chưởng Môn! Đây mới thực sự là bùng nổ sức mạnh mà người nói sao?
- Đống đốm sáng đó! Nhiều như vậy? Chưởng Môn muốn toàn bộ Nghịch Phong Môn đều trở thành tư chất SR sao?
Không khí toàn bộ trở nên tĩnh lặng và sôi trào.
Đám người một mực nhìn trân trối vào thân ảnh Vũ Lôi Phong.
Lúc này, hình ảnh một Chưởng Môn như hắn đã chính thức khắc sâu vào tâm trí của toàn thể môn nhân.
Nếu như lúc trước, có người còn một chút không phục vì Vũ Lôi Phong còn quá trẻ, sao có thể trở thành Chưởng Môn, sao có thể thống lĩnh bọn họ, sao có tư cách đứng trên cả những vị Chưởng Môn đời trước?
Vậy thì lúc này, không có một ai còn cảm giác như vậy nữa, Vũ Lôi Phong trong mắt họ đã chính thức là Chưởng Môn cao cao tại thượng, một cấp độ không một ai có thể đạt tới.
- Các đệ tử! Đây chính là bùng nổ sức mạnh! Ta hi vọng sau khi đạt được tư chất SR này, tốc độ tu luyện tăng mạnh, các đệ tử hãy cố gắng nắm lấy cơ hội mà dốc sức tu luyện, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa! Thù hận vẫn còn đó, kẻ thù vẫn còn đó chờ chúng ta trở về tiêu diệt! Vì Nghịch Phong Môn!
- Tuân lệnh Chưởng Môn!
Hào khí ngút trời, các đệ tử đồng thanh gầm vang, chấn đến không khí rung chuyển.
Phía xa, chúng thú Yêu Đường rít gào phụ họa, không khí nóng đến cực điểm.
- Tử Tuyệt Chi Hồn! Đi cho ta!
Vũ Lôi Phong chỉ mạnh về đám người, toàn bộ đốm sáng tím ngập trời đồng loạt rơi xuống.
Nhìn như thần tích, bầu trời hiện tại như một cơn mưa sau băng toàn những ngôi sao màu tím rơi không ngừng xuống quảng trường.
- Bách Lý Gia! Lam Thiên Gia! Các ngươi cứ chờ đó cho ta, ngày Nghịch Phong Môn đi ra sẽ là ngày tàn của các ngươi!
Nhìn toàn bộ đệ tử Nghịch Phong Môn đang bao trùm trong ánh sáng tím, Vũ Lôi Phong thầm chờ mong, không biết sau 100 năm trong Thiên Mệnh Không Gian bọn họ sẽ đạt được thành tựu gì.
Ngoại trừ những đệ tử vốn dĩ mang tư chất SR thì chỉ có thể cười khổ, bọn họ hiện tại đúng là chẳng có gì làm.
Vũ Lôi Phong cũng không vội, hắn chuyển sang Yêu Đường xem tình hình của chúng thú trước, nơi này cần một chút thời gian để các đệ tử luyện hóa tư chất.
Đối với Nhân Loại, thiên phú tư chất là yếu tố rất quan trọng trong tu luyện, nhưng đối với chúng thú, ngoại trừ tư chất SSR có thể tu luyện thêm một thuộc tính ra, thứ trực tiếp quyết định tốc độ tu luyện của chúng lại là một phạm trù khác: Huyết Mạch!
Huyết mạch của chúng thú cũng có phân chia theo cấp độ tương tự như thiên phú Nhân Loại, huyết mạch càng cao, Nguyên Yêu Thú có thể sống lâu hơn,