- Khai trương!
Thanh âm Vũ Lôi Phong truyền ra, nhất thời đám người trong quán rượu lập tức bùng phát chiến ý trong ánh mắt.
Một trận chiến giữa các đầu bếp với Phú Gia, Lý Gia và Giang Gia.
Lương Ngọc nhìn về cổng lớn, hắn hô:
- Chư vị khách quý, đã đến giờ mở cửa, kính mong chư vị xếp hàng nghiêm túc, ai rồi cũng sẽ có phần!
Lập tức đám đông đang xếp hàng liền tiến lên, ai ai cũng chờ mong hương vị tuyệt vời hôm qua.
- Lương Ngọc, bán cho ta năm phần thịt như hôm qua!
Lương Ngọc lập tức cười cười, hắn nói:
- Hôm qua chỉ là bán thử mà thôi, hiện tại chúng ta không bán lẻ thịt như thế.
Nếu quý khách không chê có thể thử một phần cơm tại đây.
Người xếp hàng đầu này lập tức hiện ra vẻ do dự, sau đó hắn nói:
- Không thành vấn đề, dù sao thì chỉ ăn mỗi thịt thôi cũng không hay, có cơm ăn kèm rất tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bán cho ta một phần!
- Năm mươi nghìn một phần.
Mời quý khách vào, sẽ có người hướng dẫn quý khách vào chỗ ngồi.
Người kia lập tức được một thiếu nữ thân hình lả lướt vui vẻ mời vào chỗ, hắn ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khu vực Lương Ngọc đang nướng thịt.
Nơi đó đang có không ít người lũ lượt đặt món.
Không lâu sau, một đĩa cơm to lớn xuất hiện trước mặt người này, ánh mắt hắn lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó thần sắc vô cùng kinh ngạc.
- Cơm mà lại đặt trên đĩa sao? Không phải nên dùng bát chén hoặc tô để đựng à?
- Trứng này vẫn còn sống, lòng đỏ vẫn còn chảy nè, mới ấm ấm thôi chứ chưa chín? Ăn vào có bị làm sao không vậy?
- Cái này là gì? Da lợn bào thành sợi sao?
Không ngừng có thanh âm kinh ngạc phát ra, người này vô cùng bất ngờ vì cách nấu ăn kì lạ này chưa từng xuất hiện qua.
Trước mắt hắn, đĩa cơm to lớn này được chia làm nhiều khu vực, miếng sườn thơm ngon mà hắn chờ mong kia đang đặt lên một góc cơm, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Cạnh bên là một miếng trứng chiên rất kì lạ, miếng trứng này chỉ chín phần lòng trắng, còn lòng đỏ thì hơi ấm nóng mà thôi, có thể nhận ra nó còn chảy nước.
Ngay bên cạnh, một miếng chả được chưng từ trứng, thịt bằm, mộc nhĩ nằm ngay ngắn, nhìn qua cực kỳ hấp dẫn.
Gần đó còn có thêm một đám bì lợn xếp gọn một góc.
Trên mặt cơm còn có một lớp mỡ hành nổi bật trên nền trắng.
Cuối cùng là một vài lát dưa chuột và cà chua cắt mỏng xếp thành hình bông hoa, tạo cảm giác sang trọng quý phái.
Kèm theo đĩa cơm này là một bát nước mắm, bên trong còn có vài sợi cà rốt và củ cải ẩn hiện.
Người này đánh giá một vòng, cảm thấy kinh ngạc không thôi, sau đó hắn hỏi cô gái phục vụ.
- Cô nương, món này ăn thế nào?
Cô gái liền mỉm cười, nàng hướng dẫn:
- Tiên sinh, người đầu tiên múc một ít nước mắm rải đều trên mặt cơm đi, đừng lo vì nước mắm của chúng ta rất nhạt.
- Đúng vậy, trước tiên, người ăn một chút sườn với cơm đã!
- Rồi, giờ thì thử chút chả xem, còn có bì.
Đúng đúng!
- Giờ thì… Người đâm vỡ lớp trứng mặt trời này đi, để lòng đỏ chảy vào cơm, ngay lúc này, ăn lớp cơm đó cùng sườn chấm nước mắm!
Người này làm theo lời của cô gái trong vô thức, sau mỗi bước, ánh mắt hắn trợn càng lúc càng lớn, gương mặt ngày càng trở nên kinh ngạc và hưng phấn.
- Mẹ nó! Đây rốt cuộc là gì? Cơm hạt bé hơn không ít so với cơm thường, nhưng ăn rất ngon, nước mắm này trộn với cơm sao lại ngon thế? Nước mắm này chắc chắn có huyền cơ!
- Thịt nướng không ngờ kết hợp với cơm này lại như hổ thêm cánh! Ngon quá đi mất!
- Trứng nửa sống nửa chín này không ngờ lòng đỏ lại ngọt ngọt béo béo.
Ngon! Quá ngon!
- Trời! Chả này có bán lẻ không thế? Quá ngon! Ta ăn không dừng được a!
- Không nghĩ tới da lợn bào thành sợi lại ngon như vậy, mẹ kiếp! Ta ăn! Ta ăn nữa!
Trong quán rượu “Lê Lết Mà Về”, từng thanh âm kinh hô vang lên, ai nấy đều một mặt đầy kích động không ngừng ăn như hổ đói.
Mà những thanh âm này rơi vào tai đám người còn đang xếp hàng ngoài kia khiến họ càng khẩn trương, chờ đợi đến lượt mình không thôi, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào bên trong.
Đội rửa bát biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ, chén đĩa bị mấy người này vét sạch không còn chút gì, rửa sơ qua là đã sạch rồi, thiếu điều không liếm đĩa như chó nữa mà thôi.
Mà lúc này trong hàng người dài đang chờ đợi tới lượt kia, có không ít ánh mắt phát lạnh nhìn vào bên trong.
- Lão Đại, chúng ta nên làm gì đây?
- Trước tiên chúng ta cứ vào ăn như khách bình thường, sau đó dùng lý do đồ ăn dở, có