Trong một khu rừng hoang sơ, nơi đây cây cối trùng trùng điệp điệp. Tiếng chim hót, vượn hú, sói tru bắt đầu vang vọng khắp nơi, sắc trời đã dần về đêm.
Trong khu rừng, có hai thân ảnh đang từ từ băng qua khu rừng rậm kia, tốc độ không nhanh không chậm, thế nhưng đối với người thực lực thấp một chút lại thấy vô cùng nhanh. Hai người này một nam một nữ, nam mặc trường bào màu đỏ đen, kiểu áo có chút lạ lùng nhưng rất thuận mắt, nữ tử mặc bộ cẩm bào màu đỏ hồng, hai người cùng nhau băng qua không ít nguy hiểm.
Hai người này không ai khác chính là Vũ Lôi Phong và Trần Lệ. Từ khi hai người họ gặp nhau, Trần Lệ đã luôn đi theo hắn, Vũ Lôi Phong cũng không có cách nào làm gì được nàng nên mặc kệ để nàng đi theo.
Mà Vũ Lôi Phong hiện tại mới chính thức cảm thấy sợ hãi bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa này, còn chưa gặp phải địch nhân đội khác, hắn và Trần Lệ đã tao ngộ không ít hiểm cảnh, may mà tu vi họ không tệ nên cũng dẽ dàng xử lý.
Vũ Lôi Phong ngẫm lại, càng nghĩ, hắn càng lo lắng cho đám người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim. Về phần Hắc Bạch Song Sát cũng vô cùng nguy cấp. Nơi đây tồn tại vô số Nguyên Yêu Thú cường hãn, đi một lúc là sẽ bị một số Nguyên Yêu Thú săn mồi đánh lén, một giờ trước, hắn và Trần Lệ bị một con đại xà Nguyên Yêu Thú 4 sao lén trườn ra sau táp một cái, may mà Vũ Lôi Phong hắn có phản xạ của người luyện võ vô cùng sắc bén nên liền xoay người rút Trường Hồng Kiếm ra chém một cái tiêu diệt nó.
Vũ Lôi Phong còn chưa có gặp qua Nguyên Yêu Thú 5 sao đánh đuổi, thế nhưng nếu gặp hắn cũng không sợ, thân là Đấu Sĩ Ngũ Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong, lại còn có một thân võ thuật của kiếp trước, Vũ Lôi Phong không hề sợ đám Nguyên Yêu Thú 5 sao chặn đánh, thế nhưng đám người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim lại không như vậy, hai người họ mới chỉ có tu vi Ngũ Tú Nhất Trọng mà thôi, kinh nghiệm chiến đấu vẫn chưa nhiều, nếu họ gặp một hai con Nguyên Yêu Thú 5 sao trung giai xem như nguy to, Hắc Bạch Song Sát còn chưa đạt đến Ngũ Tú, đối với họ, nơi đây tuyệt đối là tử địa.
- Nè Vũ Lôi Phong, đi cả ngày rồi, ta mệt quá, ta đói quá…
Trần Lệ bỗng nhiên dừng lại, thân hình uyển chuyển mê người, khuôn mặt sắc sảo kia có phần buồn bực, nàng ngồi xổm trên mặt đất hai tay chống cằm không chịu đi nữa.
Vũ Lôi Phong quay lại, khẽ nhin Trần Lệ một cái rồi cười cười nói
- Vậy cô nương cứ nghỉ ngơi kiếm gì đó ăn đi, ta không có đói. Hiện tại ta sẽ đi tiếp tìm đám người Phong Lôi Môn đội ta, khi nào cô nương thấy ổn hơn thì hãy đi cũng không muộn
Vũ Lôi Phong nói xong vội vàng chạy đi, cơ hồ là chạy bán sống bán chết, cơ hội thật tốt để thoát khỏi cô nàng này, hắn sẽ không bỏ lỡ.
- Vũ Lôi Phong, ngươi thật quá đáng, để ta ở đây một mình như vậy, ma bắt ta đi thì sao huhuhu.
Trần Lệ không hiểu sao lại hét ầm lên, xen lẫn trong tiếng thét kia là tiếng khóc của nữ nhi. Vũ Lôi Phong đang vội vàng chạy đi cũng đành dừng lại, bình sinh Vũ Lôi Phong không sợ trời, không sợ đất, không sợ ma quỷ, không sợ mệt mỏi khổ đau, thế nhưng hắn lại sợ tiếng khóc của nữ nhân nhất. Trước mặt hắn chỉ cần là nữ nhân phát ra ánh mắt rưng rưng, Vũ Lôi Phong đã không thể cầm lòng được.
Vũ Lôi Phong đành quay lại, hắn thở dài chào thua nói.
- Được rồi, được rồi. Trời cũng đã tối, chúng ta dừng chân ở đây, bảo toàn trạng thái đỉnh phong của bản thân chuẩn bị ngày mai lên đường sớm.
Trần Lệ liền tươi tỉnh trở lại
- Được được, ta đi lấy củi đốt
Vừa mới dứt lời, thân ảnh của Trần Lệ đã vụt biến mất, một quang ảnh màu đỏ liền bắn vào sâu trong rừng càn quét các bó củi khô.
- Nữ nhân a nữ nhân, vừa mới bảo mỏi chân đã chạy như bay, vừa mới bảo sợ ma mà đi tít trong rừng rậm, đúng là ở đâu cũng vậy, Trái Đất hay Đại Lục Thúy Hằng thì nữ nhân vẫn là nữ nhân.
Vũ Lôi Phong cũng nhanh chóng đi vòng quanh tìm một vài thú hoang dã ăn được về nướng, cũng khá lâu rồi hắn chưa nướng thịt, không mấy khi có cơ hội đi cắm trại như vậy.
Một lát sau, trong không gian tối tăm của khu rừng rậm bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa, một con thỏ rừng đang ngậm của cà rốt trong miệng, bỗng tai nó vểnh lên, ánh mắt sợ hãi.
Vụt một tiếng, con thỏ biến mất tại chỗ, chỉ thấy một tia sáng màu đỏ đen lướt qua.
Vũ Lôi Phong nhảy qua nhảy lại, trên tay đã có không ít dã thú. Lúc ở Trái Đất, hắn rất thích đi săn kiểu này nhưng chỉ trong tưởng tượng, thứ nhất, chỗ hắn ở không có rừng, thứ hai, tốc độ của người ở Trái Đất căn bản không thể bù lại với thú hoang, đã số dùng bẫy rập và súng đạn.
- Ngươi đi đâu vậy, ta còn tưởng ngươi bỏ ta ở đây trốn đi rồi chứ?
Trở về nơi lúc nãy, thứ đầu tiên Vũ Lôi Phong thấy chính là ánh mắt đầy ủy khuất của Trần Lệ.
- Ta đi bắt mấy con thỏ nướng ăn.
Vũ Lôi Phong đáp cộc lốc, hắn không phải khoogn muốn thân thiện hơn với Trần Lệ, thế nhưng Vũ Lôi Phong thực sự không muốn nàng theo mình mãi, đi một mình dễ hành sự hơn. Thế nên hắn cũng chỉ có thể làm cho cô nàng này chán nản tự rời đi mà thôi.
- Ngươi có thể nào tử tế với bổn cô nương một chút được không? Ta cũng không có làm gì khiến ngươi ghét ta nha
Trần Lệ không vui nhìn Vũ Lôi Phong, tên này chắc chắn đang đuổi khéo nàng, Trần Lệ biết rõ thế nhưng nàng cũng mặc kệ, nàng liền ngồi xuống xếp mấy cây củi khô thành đống rồi lấy trong tay ra hai viên đá màu xanh.
- Đừng nói là…
Vũ Lôi Phong nhìn hai viên đá kia, đó không thể nghi ngờ là đá lửa a, không lẽ cô nàng này định dùng đá đánh lửa như người nguyên thủy à?
Không ngoài dự đoán của Vũ Lôi Phong, Trần Lệ thực sự dùng hai viên đá gõ mạnh vào nhau.
Cốp
Hai viên đá lửa vỡ nát…
- Phụt
Vũ