Editor: Trâm RừngMặc dù bác sĩ đã cố hết sức trị liệu, nhưng tình huống của bọn họ vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.Miệng vết thương một mực đổ máu, không cách nào khép lại, dịch mủ cùng máu đen từ vết thương bắt đầu chảy ra.
Không ổn hơn chính là có vài người bắt đầu xuất hiện bệnh trạng giống như Lý ca—— sợ ánh sáng, chảy nước miếng.
Bệnh này thật sự sẽ lây nhiễm!Sau đó thần chí sẽ trở nên mơ hồ, con ngươi bắt đầu thu nhỏ lại, toàn thân cứng ngắc, khi cử động cũng có thể nghe thấy tiếng khớp xương.
Những thuyền viên bị cắn còn bắt đầu thích ăn thịt tươi, thịt càng tươi càng thích.Thời điểm Phù An An tới đưa thức ăn, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào cô thật giống như nhìn một khối thịt tươi, khiến người ta sởn hết cả gai ốc." Cô đi ra ngoài đi.
" Bác sĩ Tống lắc đầu, " Giúp chúng ta đưa đủ thức ăn trong vòng ba ngày sau đó đừng tới nữa, nếu như ba ngày sau chúng ta còn không có trị hết cho bọn họ, cô hãy để thức ăn ở ngoài cửa cho chúng ta giống như Lý ca ."Phù An An nghe ông ta nói, sững sờ, " Bác sĩ Tống, ông......"" Tôi cũng bị cắn.
" Bác sĩ Tống kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay quấn băng gạc đã thấm máu, " Tôi có cảm giác rất không thoải mái, tất cả thuốc của thuyền hàng đều ở đây hết.
Nếu như không thể chữa khỏi, kia thật sự không còn biện pháp nào.
Chỉ mong chúng ta có thể chống đỡ được cho tới khi thuyền hàng cập bến, sau đó đến bệnh viện thôi.
" Bác sĩ Tống nói xong, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.Phù An An đã trầm mặc trong chốc lát, " Bác sĩ Tống, ông có muốn ăn cái gì không? "" Tùy tiện đi, chỉ cần nhét đầy bao tử là được.
" bác sĩ Tống nói, ông cũng không phải một người quan trọng việc ăn uống." Được.
" Phù An An đáp ứng, quay người vừa muốn đi, lại bị bác sĩ Tống gọi lại.
Ông nhìn chằm chằm vào Phù An An trọn vẹn hai giây, ánh mắt có hơi sung huyết, yết hầu chuyển động cao thấp, " Mang cho chúng ta mang ít thịt bò bít-tết chín một phần.
" Lại là cái ánh mắt này!Phù An An nuốt nước bọt, cưỡng ép giả bộ điềm nhiên như không