Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Quả ớt


trước sau

Editor: LừaTình

Sau khi Cố Huy Ngạn hỏi đến, toàn bộ thủy tạ đều im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách bên ngoài.

Người Triệu vương phủ bất đắc dĩ đi tới, nói: "Là tiểu vương gia nhà chúng nô tài."

Ánh mắt Cố Huy Ngạn sắc bén, thanh âm ẩn chứa uy lực: "Để cho chính hắn ta tới đâynói."

Triệu tiểu vương gia nhăn nhó từ phía sau tôi tớ bước ra, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Là ta." Sau khi nói xong hắn ta cũng không để ý lại lầm bầm một câu: "không phải nàng ta còn không bị rơi xuống sao, ai bảo nàng ta cản trở bản vương nhìn thuyền rồng chứ."

"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn không ý thức được sai lầm của mình." Cố Huy Ngạn lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi còn nhỏ tuổi đã kế thừa vương vị của phụ thân ngươi. Lúc trước ta thương ngươi còn nhỏ đã mất chỗ dựa, cũng không quản giáo ngươi làm gì. Bây giờ xem ra như thế lại là hại ngươi, lại dung túng ngươi vô pháp vô thiên đến thế này."

Yến vương người đứng đầu trong chúng vương gia, Cho dù là Triệu vương đứng ở chỗ này, bị Yến vương răn dạy cũng không dám ngẩng đầu, chứ đừng nói đến Triệu tiểu vương gia chỉ là một hài tử mới chín tuổi. Cố Huy Ngạn trải qua mấy lần đại chiến, khí thế sát phạt quanh thân kia là từ trong đống người chết mà luyện ra. Bị ánh mắt lạnh lùng kia của Cố Huy Ngạn xem xét, Triệu tiểu vương gia lập tức bị dọa sợ oa oa khóc to. Tiếng khóc của hài tử chín tuổi bén nhọn vang dội, lỗ tai đám người đứng xung quanh bị đâm phát đau. Nhưng Yến vương vẫn đang đứng ngay ở chỗ này đấy, ai dám động đến, ngay cả gia nô phủ Triệu vương cũng không dám chạy ra dỗ dành vị tiểu tổ tông này nhà mình đâu.

Tiếng khóc trẻ con chói tai vang vọng khắp đình thủy tạ. Từ xa Triệu vương phi đãnghe được tiếng khóc của con mình, vội vã chạy đến, dường như trái tim cũng tan nát theo từng tiếng khóc của con mình rồi. Nàng ta đẩy đám người ra, bổ nhào vào nhi tử, ôm thật chặt nhi tử ở trong lòng, cũng khóc lên: "Con ơi, con từ nhỏ đã ốm đau bệnh tật. Là ai làm cho con phải chịu oan ức, để con khóc thành như này? Nương thương con tuổi nhỏ đã mất phụ thân, chỉ để lại cô nhi quả mẫu chúng ta, bị người bắt nạt cũng không có chỗ nói..."

Cố Huy Ngạn nghe thấy mà đau hết đầu. hắn có thể răn dạy cháu trai, có thể răn dạy Triệu vương, thậm chí đối với hoàng đế cũng có thể giận dữ mà dạy bảo. Nhưng đối với em dâu tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết, hắn có thể nói cái gì đây?

Triệu vương phi còn đang nghẹn ngào khóc lóc kể lể, Triệu tiểu vương gia có chỗ dựa là mẫu thân, vẻ mặt cực kỳ hùng hồn, tiếng khóc dần dần chuyển từ khóc lóc thành hét lên.

Cố Huy Ngạn chỉ có thể nén giận, giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cho dù chất tử tuổi còn nhỏ cũng không thể tổn hại nhân luân lễ pháp. Huống chi hắn ta cũngkhông nhỏ nữa rồi, năm nay đã chín tuổi, đã đến lúc phải hiểu lễ biết pháp. Chất tử ởtrên đài cao đẩy người, may mắn không xảy ra chuyện gì. Nếu như xảy ra bất trắc thìphải làm như nào? Còn nhỏ như vậy đã coi thường tính mạng người khác, ngang ngạnh vô lý. Nếu như bây giờ không quản giáo, đợi đến khi trưởng thành chẳng phải là dưỡng ra một cường hào ác bá xem mạng người như cỏ rác?"

( Hiểu lễ biết pháp: Hiểu lễ nghĩa và biết về pháp luật)

Triệu vương phi nghe Cố Huy Ngạn nói về con mình như vậy, trong lòng sụp đổ, tiếng khóc càng ầm ĩ hơn: "Con trai ta đã làm gì mà để Yến vương phải nói như vậy? hắncũng chỉ là ham chơi, không cẩn thận đụng phải một ngoại thần phụ đến phẩm cấp cũng không có, vậy mà bị Yến vương mắng chửi như vậy. Cái gì ức hiếp bách tính, xem mạng người như cỏ rác, Yến vương đây là muốn bức tử cô nhi quả mẫu chúng ta phải không? Ta tuổi nhỏ đã mất phụ thân, bệnh tật quấn thân từ nhỏ, thân thể yếu ớt. Hai mẹ con chúng ta cũng chỉ là tạm bợ sống qua ngày thôi, không nghĩ tới như vậy mà còn làm cho Yến vương không vừa mắt. một quả phụ như ta ở đâu cũng là điềm xấu. đi! Chúng ta tới cung của thái hậu chờ lệnh, ngày mai về phương bắc thôi."

Triệu vương phi khóc lóc tìm cái chết, người ở xung quanh lập tức ngăn lại, nói lời tán dương nịnh nọt. Triệu vương phi vẫn khóc sướt mướt như cũ. Nàng ta cũng khôngngại mà nhìn lại một chút nàng ta mập mạp trắng trẻo, nào có dáng vẻ của người yếu đuối bệnh tật đây?

( thật sự là một mụ đàn bà chanh chua cả vú lấp miệng em, nào có dáng vẻ phong phạm của vương phi chứ.)

một tay Cố Huy Ngạn chắp sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ẩn chứa uy lực áp chế vạn quân. Thân Minh Đạt thấy vậy, mau chạy ra thở dài nói: "Ti chức thay mặt nội tử đa tạ Yến vương, nội tử đã không còn gì đáng ngại, tiểu vương gia là vô ý, vậy thì thôi đi ạ."

Thân Minh Đạt nói lời này cũng không nghĩ gây lên xích mích giữa Cố Huy Ngạn với phủ Triệu vương. Triệu vương phi nghe xong lập tức có lý, nói ra: "Vốn là việc tiểu hài tử đùa giỡn, dù sao cũng không xảy ra việc gì, làm gì mà to tát như vậy. Làm cho con ta sợ quá mà khóc."

Đúng là cha nào con nấy. CóTriệu vương phi như thế, tiểu vương gia có thể làm ra chuyện như ở đài cao đẩy người cũng không ngạc nhiên chút nào. Cố Huy Ngạn nể tình tiểu vương gia dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của Triệu vương, cuối cùng cũng không đành lòng cứng rắn răn dạy, chỉ thở dài khuyên thêm một câu: "Con hư tại mẹ. Ngươi dung túng hắn ta như vậy, sợ sau này sẽ thành hại hắn."

Triệu vương phi nhất định không chấp nhận người khác nói con trai của nàng ta khôngtốt. Nàng ta ôm con trai trong lòng, đôi mắt liếc về phía Cố Huy Ngạn, tóc tai bù xù, giọng điệu chua ngoa: "Yến vương không muốn gặp người phủ Triệu vương đúngkhông? Mà sao câu nào cũng thấy nói con trai ta không tốt đây?"

Mọi người ở phủ Yến vương nghe xong đều nổi giận, hai mắt như phun lửa nhìn chằm chằm vào Triệu vương phi. Triệu vương phi thấy thế thì khẽ rùng mình, rồi lập tức lại khóc: "Vương gia, ngài làm sao bỏ mẹ con thiếp cô nhi quả mẫu mà đi! Ngài vì giang sơn hoàng thất trấn thủ nơi biên hoang đất lạnh mà chết. Vậy mà những người trong hoàng tộc lại không nhớ đến ngài, cho dù ngài chết rồi vẫn muốn khắc nghiệt con trai độc nhất của ngài, đây chính là huyết mạch duy nhất của phủ Triệu vương chúng ta đấy! Vương gia, thiếp thân có lỗi với ngài. không bằng thiếp thân chết đi cho xong..."

Cố Huy Ngạn bị tiếng khóc lóc làm cho đau hết đầu, khẽ phất tay ra hiệu cho đám người Cố Minh Đạt lui ra, không thể vô lễ đối với quả phụ Triệu vương phi. Triệu vương phi thấy vậy thì âm thầm đắc ý, ôm con trai mình thản nhiên đi ra ngoài. Trong đình thủy tạ chỉ còn lại người của phủ Yến vương. Tất cả đều tức giận nghiến răng kèn kẹt. Yến vương giáo huấn Triệu tiểu vương gia còn không phải vì muốn tốt cho hắn ta sao? Kết quả lòng tốt không được ghi nhận, còn bị Triệu vương phi tự biên tự diễn cưỡng từ đoạt lý!

Sắc mặt Cố Trình Diệu tái xanh, quay đầu nhìn về phía Cố Huy Ngạn: "Phụ thân..."

Cao Nhiên thấy vậy cũng đến gần hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn khoản: "Phụ thân, là Triệu vương phi tức giận mới nói những lời như vậy. Phụ thân không cần để vào trong lòng."

Cố Huy Ngạn cũng không đến mức tức giận với một vị phụ nhân, hắn khoát tay ra hiệukhông cần nói nữa, Lâm Vị Hi đột nhiên xoay người, nói với Cố Huy Ngạn: "Yến vương điện hạ, ta rất tức giận, ra ngoài hít thở không khí một chút"

Còn không đợi Cố Huy Ngạn đáp lời, Lâm Vị Hi đi nhanh ra khỏi đình thủy tạ.

Mấy người ở bên trong thủy tạ đều sửng sốt một chút, sau đó thì nghe được mộtgiọng nói thanh thúy từ bên ngoài vang lên: "Triệu vương phi, xin dừng bước."

"Triệu vương phi, xin dừng bước."

Triệu vương phi nghi hoặc đứng lại, vừa quay người thấy là Lâm Vị Hi, trong lòng lơ đễnh, thần thái cũng không kiên nhẫn: "Ngươi là ai? Mà dám can đảm gọi bổn vương phi đứng lại?"

"Cả về thân phận lẫn địa vị ta khẳng định không bằng vương phi. Nhưng nếu bàn về làm người, xem ra so với Triệu vương phi thì ta vẫn có tư cách. Lần này ta gọi ngài dừng bước, là muốn nói với ngài cách làm người, nói với ngài đạo lý dạy dỗ con cái."

"Lớn mật!"

"Bây giờ vương phi hùng hồn đứng ở chỗ này, cũng bởi vì không có chuyện gì xảy ra thôi. Nếu hôm nay tiểu vương gia đẩy người rơi xuống khỏi đài cao, phía dưới là hồ nước sâu như thế. Liễu phu nhân còn đang mang thai, có gì xảy ra chính là một xác hai mạng. Đây chính là phụ nữ mang thai cùng với hài tử chưa ra đời, chính là sát hại hai người đấy. Vương phi cùng tiểu vương gia tích chút đức cho mình đi. Chẳng lẽ sau này không sợ báo ứng đến con cháu nhà mình hay sao?"

Tại một nơi xã hội hình thành từ những gia tộc to nhỏ khác nhau mà nhắc đến báo ứng dòng dõi, đây chính là lời nói vô cùng nghiêm trọng. Triệu vương phi lập tức giận dữ: "Làm càn! Ngươi là ai, bổn vương phi phải trị ngươi tội đại bất kính!"

"nói về đại bất kính, còn không biết chính xác là ai có mưu đồ làm loạn đâu. Lúc ấy tiểu vương gia đứng sau một đám nữ quyến, cách đó không xa chính là đại trưởng công chúa Thọ Khang. Triệu tiểu vương gia vụng trộm đẩy người, ai biết có phải haykhông nghĩ là đẩy công chúa hay người nào. Rồi không cẩn thận nhận nhầm người, mới làm cho Liễu phu nhân phải chịu tội thay. Nếu vương phi nghĩ đi tới chỗ thái hậu để nhờ nương nương phân xử, chúng ta có thể cùng đi, để cho thái hậu xem một chút, con trai của ngài muốn làm gì đây."

Triệu vương phi nghẹn lời, việc này đến cùng là nhi tử của nàng ta đuối lý. Nàng ta có thể cùng Yến vương hung hăng quấy rối. Nhưng một khi đến trước mặt Tiền thái hậu, chịu thua thiệt nhất định là phủ Triệu vương. Lâm Vị Hi nắm chắc Triệu vương phikhông dám nháo đến trước mặt thái hậu, nên mới không kiêng kỵ gì mà châm chọc như vậy.

Nhưng ngay cả như vậy, Triệu vương phi vẫn không nuốt trôi được việc này. Nàng ta cười lạnh nhìn Lâm Vị Hi: "Ngươi cho rằng ngươi không nói tên của mình, bổn vương phi sẽ không biết ngươi là ai hay sao? Ngươi cứ chờ lấy, ngày mai bổn vương phi sẽcho ngươi hiểu
cảm giác biết vậy thì chẳng làm, phải khóc lóc đến phủ Triệu vương thỉnh tội."

"Được a." Hai tay Lâm Vị Hi để ở trước người, nhẹ nhàng nghiêng đầu với Triệu vương phi, cười duyên dáng một tiếng: "Triệu vương phi định làm gì với ta, hay là đối với người nhà ta đây? Cũng không làm phiền vương phi phải đi tra xét, ta trực tiếp nói cho ngài là được. Tên ta là Lâm Vị Hi. Mẹ ta đã qua đời nhiều năm rồi. Cha ta chính là Trung Dũng hầu Lâm Dũng, giống như Triệu vương gia, cũng là vì nước hy sinh nơi chiến trường. Nếu Vương phi muốn làm gì đó, cũng không cần thuê quá nhiều người đâu. Trong nhà chỉ còn một mình ta, cứ tìm ta là được rồi. Chờ sau khi vương phi hành động, ta sẽ tới Kinh Triệu doãn đánh trống kêu oan, kiện phủ Triệu vương ức hiếp congái của liệt sĩ. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhìn xem lòng dân hướng về phía ai đây?"

"Ngươi..." Triệu vương phi tức giận đến nỗi dùng tay chỉ Lâm Vị Hi, hận đến nghiến răng: "Ngươi cho rằng như vậy thì bổn vương phi không làm gì được ngươi sao?"

"không dám, cũng chỉ là học theo Vương phi thôi. Vương phi có thể sử dụng danh tiếng liệt sỹ để ép buộc Yến vương, ta cũng có thể dùng thân phận của mình đó. Triệu vương phi là cô nhi quả mẫu, ta cũng là con gái liệt sỹ đấy. không phải vương phi thích nhất là kể lể bản thân đáng thương sao. thật đúng dịp, ta cũng đang muốn như vậy đây."

Vẻ mặt Triệu vương phi cau có, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Vị Hi, dường như đem cả hàm răng ngà cắn nát. Cuối cùng nàng ta hung hăng trừng Lâm Vị Hi, dùng sức phất tay áo quay đi. Lâm Vị Hi nhìn Triệu vương phi cùng hài tử ỷ vào thân phận, ỷ vào tuổi nhỏ làm điều ác đi xa, cười lạnh một tiếng, không tránh né, hướng về bóng lưng của mấy người ở phủ Triệu vương mà nói: "Yến vương quản giáo tiểu Triệu vương gia là vì muốn tốt cho hắn. Nếu vương phi thật sự thương yêu nhi tử của mình, hãy mang theo hắn tới Thân gia cùng Yến vương để xin lỗi. Sau này quản giáo chặt chẽ, chứ không phải trợ Trụ vi ngược như hôm nay. Nếu không, những nghiệp chướng này sớm muộn sẽ có một ngày báo ứng lên chính các ngươi đấy."

Triệu vương phi không thích nhất chính là nghe người khác nói về con của mình. Lập tức nàng ta dừng bước quay đầu, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được sự lãnh lẽo trong ánh mắt. Lúc này Cố Minh Đạt đến gần Lâm Vị Hi, cung kính cúi người thở dài: "Lâm tiểu thư, bên ngoài gió lớn, cần phải trở về."

Đây là Yến vương bình thản tỏ thái độ khiêu chiến. Mượn danh người đã khuất để âmthầm hại hắn cũng không sao. Nhưng muốn động đến Lâm Vị Hi…. Hừ! Cũng đừng trách hắn ra tay không nể mặt.

Triệu vương phi nghe là hiểu Cố Huy Ngạn đang uy hiếp mình. Cuối cùng nàng ta chỉ có thể tức giận đến nghiến răng, oán hận mà đi.

Lâm Vị Hi đại thắng. Nàng nhìn đầm nước trong vắt thở ra một hơi, hừ nhẹ một tiếng: "Quả nhiên, ra ngoài hít thở không khí, tâm trạng buồn bực tốt hơn nhiều. Loại người này là phải mắng. đi thôi, chúng ta trở về."

Lâm Vị Hi quay người, cách hành lang gấp khúc cong cong, nàng nhìn thấy Cố Huy Ngạn cùng tùy tùng đang đứng ở phía đối diện. Lâm Vị Hi xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn giả bộ dáng vẻ cái gì cũng không xảy ra, vẻ mặt tự nhiên đi qua hành lang quanh co trở về.

Mặc dù vị trí Lâm Vị Hi cùng Triệu vương phi nói chuyện hơi xa chỗ thủy tạ, nhưng xung quanh yên tĩnh, cho dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn nghe được mang máng. Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi đi xuyên qua hành lang, nàng cụp mắt, dáng vẻ yên tĩnh nhu thuận, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng giương nanh múa vuốt hùng hổ mắng người lúc vừa rồi.

Thân Minh Đạt tràn đầy cảm giác sững sờ. Nếu không phải Yến vương cũng đứng ở chỗ này, hắn ta còn tưởng mình xuất hiện ảo giác. hắn ta gặp Lâm Vị Hi ôn nhu xinh đẹp. Vẫn tưởng đây là vị mỹ nhân mảnh mai nhẹ nhàng như liễu rủ trong gió, nhưng vừa rồi hắn ta nghe được cái gì? Cố Huy Ngạn khẽ mỉm cười, không biết nói một mình hay nói với người bên cạnh: "Nếu người bị nhằm vào không phải là mình, nghe nàng mắng người, vẫn còn rất hưởng thụ."

Nếu Chu Mậu Thành ở đây nhất định sẽ đồng cảm với lời của Cố Huy Ngạn. Còn Cố Trình Diệu nghĩ nghĩ, cũng yên lặng gật đầu.

Cho dù ở trong đình thủy tạ cũng có thể loáng thoáng nghe được Triệu vương phi nóichuyện cùng Lâm Vị Hi. Liễu Tố Nương vừa kinh ngạc lại sùng bái, còn Cao Nhiên đứng ở một bên, trong lòng rất khó chịu.

Nàng ta mới là nàng dâu của vương phủ cơ mà. Yến vương bị một người đàn bà đanh đá quấy rối. Người đuổi theo đi ra nói chuyện lại không phải nàng ta, mà là một người ngoài.

Cao Nhiên dùng sức vò khăn tay. Nếu quay lại lúc đó, nhất định nàng ta sẽ không để cho Lâm Vị Hi đi. 

sự việc xảy ra đến mức này, Liễu Tố Nương cũng không có tâm tình gì đi xem thuyền rồng nữa. Thái giám bên cạnh Hoàng đế đã tới thúc giục nhiều lần, Cố Huy Ngạnkhông tiện từ chối nữa, chuẩn bị đi theo thái giám. Cao Nhiên cũng theo đó mà cáo lui,đi về phía nữ quyến, đại diện cho phủ Yến vương tiếp tục xã giao. Người không có việc gì như Lâm Vị Hi, liền ở lại cùng Liễu Tố Nương.

Hai người bọn họ ngồi một lúc. Thân Minh Đạt đã xin nghỉ, chạy tới đón Liễu Tố Nương về nhà. Liễu Tố Nương vô cùng lưu luyến mà tạm biệt Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi ngước mắt nhìn Thân Minh Đạt cẩn thận dìu Liễu Tố Nương, chỉ từ bóng lưng của hai người bọn họ mà có thể nhìn ra sự ôn nhu dịu dàng vô cùng. Trong đình thủy tạ chỉ còn lại mộtmình nàng, Lâm Vị Hi tiếp tục ngồi, bàn tay để tách trà xuống bàn đá, đối với khôngkhí yên tĩnh này thở dài một cái.

Được một lúc, vậy mà trời bắt đầu mưa. Uyển Tinh lo lắng nói: "Tiểu thư, chúng takhông mang ô, vậy phải làm sao bây giờ?"

Lâm Vị Hi nhìn ra ngoài, hạt mưa bay lất phất vào đình thủy tạ, phía trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng: "Có thể làm sao, chờ chứ sao nữa. Yến vương cũng không đến mức đem ta bỏ lại nơi này đâu."

Vừa dứt lời, chỗ rẽ hành lang truyền đến tiếng bước chân, dung mạo người tới theo tiếng mưa tí tách tí tách dần dần hiện ra trước mắt Lâm Vị Hi.

Là Cố Trình Diệu.

( Ơ!)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện