Cố Trình Diệu vừa mới nói cái gì, Yến vương muốn cưới Lâm Vị Hi làm phi?
Cao Nhiên trong đầu ong lên một tiếng, rất lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại. Bây giờ Cố Trình Diệu cũng đang buồn bực nên không chú ý tới sự khác thường của Cao Nhiên.
Giá nến "bụp" phát ra tiếng bị đổ, Cao Nhiên mới giật mình bừng tỉnh, đột nhiên nàng ta ý thức được ý nghĩa đằng sau chuyện này. Hôm qua nàng ta mới vừa nhận lời về hôn sự của Lâm Vị Hi với Tiền nhị công tử. Mặc dù mới chỉ là hứa hẹn bằng miệng, nhưng Cao Nhiên đã hùng hồn chắc chắn đáp ứng Tiền thái thái, cũng không cảm thấy chuyện này sẽ có vấn đề gì. Tuy nói chuyện cưới xin là lệnh của mẹ cha, thế nhưngtrên đời này thánh chỉ tứ hôn nhiều vô cùng, cũng không phải tất cả những người này đều là hoàng thân quốc thích. Chỉ cần quyền lực đủ lớn là có thể vượt qua mọi quy tắc.
Cho nên Tiền thái thái nhắc đến hôn sự của Lâm Vị Hi, lại gãi đúng chỗ ngứa của Cao Nhiên, nàng ta đáp ứng chắc chắn ngay mà không suy nghĩ một chút nào cả. Cả Tiền gia lẫn Cao Nhiên đều vui vẻ. Còn người trong cuộc nghĩ gì, cần gì phải quan tâm?
Đương nhiên Cao Nhiên biết là Lâm Vị Hi sẽ không vui vẻ. Thậm chí nàng ta cũng đoán được Lâm Vị Hi chắc chắn sẽ tới trước mặt Yến vương cáo trạng. Nhưng thạch sùng muốn sống phải bỏ đuôi, còn người muốn sống thì chấp nhận cắt tay. So với sự bất mãn nhất thời của Yến vương, thì Lâm Vị Hi tiếp tục ở lại phủ Yến vương còn nguy hại lớn hơn. Cao Nhiên sảng khoái bỏ qua cái lợi trước mắt để đổi lấy sự an tâm lâu dài ngày sau.
Nhưng đánh chết Cao Nhiên cũng không nghĩ tới, Lâm Vị Hi đi tìm Yến vương để cáo trạng, vậy mà cáo ra một kết quả như vậy.
Lâm Vị Hi lại muốn gả vào phủ Yến vương? Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, người trong cuộc vậy mà không phải Cố Trình Diệu, mà lại là Yến vương?
Cao Nhiên kinh ngạc đến mức không nói thành lời. Nếu như chỉ là kinh ngạc còn đỡ, phiền phức chính là, trên danh nghĩa bối phận của Lâm Vị Hi sẽ cao hơn nàng ta mộtbậc. Nếu như Lâm Vị Hi nhớ mối thù mai mối, sau này có ý định gây chuyện, Cao Nhiên phiền phức to rồi.
hiện nay chuyện nhận lời với Tiền thái thái đã không còn quan trọng. Cái làm Cao Nhiên quan tâm hơn chính là việc của Yến vương. Cao Nhiên quá mức vội vàng, vậy mà không chú ý tới tiếng nói của mình không phải kiểu ôn nhu như nước ngày xưa, nàng ta gần như vội vã không nhịn nổi: "Vì sao phụ thân muốn nạp Lâm Vị Hi làm phi? Là chính phi hay là tiểu thiếp?"
Dù cho trong lòng Cố Trình Diệu đang rối rắm suy nghĩ, nghe đến đó cũng không nhịn được nhìn về phía Cao Nhiên một chút. Cao Nhiên ngày xưa hiểu rõ đại cục, dịu dàng thùy mị, sao có thể nói ra những lời thô tục không tôn trọng chút nào như vậy. Có khác gì mụ đàn bà chanh chua dùng giọng nói the thé của mình không? Cố Trình Diệukhông biết vì sao Cao Nhiên lại có loại suy nghĩ này. Cái này có khác gì sỉ nhục Lâm Vị Hi, càng là sỉ nhục Yến vương.
Trong lòng Cố Trình Diệu không vui, nhưng vẫn không tỏ thái độ, chỉ ôn tồn trả lời vấn đề của thê tử mình: "Tất nhiên là chính phi. Là Yến vương phi."
Tia may mắn cuối cùng của Cao Nhiên cũng vỡ tan. Trong nội tâm nàng ta tức giận tới mức muốn ọe ra. rõ ràng đều đã giải quyết tốt, vì cái gì Lâm Vị Hi lại làm ra nhiều rắc rối như vậy? thật sự là một tiểu quỷ chuyên gây rối mà!
Cao Nhiên nhíu chặt đôi lông mày trầm tư. một lát sau, nàng ta mới ý thức được Cố Trình Diệu đang nhìn mình. Cao Nhiên chợt tỉnh táo, sắc mặt vội vàng dịu lại, nở mộtnụ cười: "Thế tử, do thiếp vừa mới nghe được chuyện này nên mới giật mình. Đúng rồi, chàng cùng vương gia đang nói chuyện gì, mà lại nói đến chuyện này?"
Nửa câu đầu của Cao Nhiên là đang giải thích vì sao sắc mặt của mình lại u ám, sau khi lấp liếm một chút, lập tức nàng ta chuyển sang chủ đề khác.
nói đến cái này, Cố Trình Diệu cũng không vui vẻ lắm, không tiếp tục truy xét vì sao Cao Nhiên lại thất lễ: "Phụ thân nói muốn đưa Lâm Vị Hi sang ở phủ của trưởng công chúa Thọ Khang. Nhất thời ta không hiểu lý do, nên hỏi thêm vài câu, phụ thân mớinói muốn cưới nàng làm phi."
Nếu như Yến vương muốn cưới Lâm Vị Hi, nếu tiếp tục để Lâm Vị Hi ở lại phủ Yến vương phủ thì quả thực không hay cho lắm. Như vậy xem ra, chuyện này cũng khôngphải là nghe nhầm đồn bậy, mà chắc chắn Lâm Vị Hi muốn từ phủ trưởng công chúa Thọ Khang xuất giá.
Lâm Vị Hi dựa vào cái gì thành Yến vương phi không nói, lại còn trời xui đất khiến cómột phủ công chúa chống lưng làm nhà mẹ đẻ.
Trong lòng Cao Nhiên rất tức giận, câu chuyện cô bé lọ lem sờ sờ xảy ra ở trước mắt của nàng ta. Cao Nhiên cảm thấy thật sự chướng mắt vô cùng. Càng làm cho người ta chán ghét hơn là cô bé lọ lem này sẽ còn trở thành mẹ chồng của nàng ta. Sau này sẽcó một ngày Cao Nhiên phải nhường quyền quản gia cho vị mẹ chồng tự nhiên nhảy ra này.
Ở kiếp trước, bất kể là từ truyền hình điện ảnh hay trong tiểu thuyết, Cao Nhiên vẫn thường thấy loại mẹ chồng ác độc này. Nếu sau này Lâm Vị Hi sinh hạ nhi tử, khôngtránh được có chủ ý muốn động đến vị trí thế tử của trượng phu nàng ta. Ác ý của Cao Nhiên đối với mẹ kế không che giấu chút nào. Nhưng mà nàng ta cũng nhanh quênthật, chính mình cũng là kế thất. Nếu không phải Cao Hi chết sớm, không con nối dòng, thì Cao Nhiên cũng sẽ là mẹ kế của người khác. Nàng ta lấy tư cách gì mà ác ý với mẹ kế của mình đây?
Trong lòng Cao Nhiên suy nghĩ biện pháp ứng đối cực nhanh trước hoàn cảnh này. Nàng ta cảm thấy quan trọng nhất vẫn là thái độ của Cố Trình Diệu. Nữ nhân có thế nào đi nữa cũng chỉ là quần áo, nhưng Cố Trình Diệu lại là con trai độc nhất của Yến vương, là thế tử của vương phủ. Nếu như Lâm Vị Hi dám tính kế ngầm với Cố Trình Diệu, chắc chắn Yến vương sẽ không tha cho nàng. Cho nên, núi dựa lớn của Cao Nhiên vẫn là Cố Trình Diệu. Chỉ cần Cố Trình Diệu cùng nàng ta vợ chồng đồng lòng, cùng chung mối thù, thì Cao Nhiên mới có thể từng bước một tước đi quyền lực của Lâm Vị Hi, để cho nàng trở thành một vương phi hữu danh vô thực.
Sau khi Cao Nhiên suy nghĩ cẩn thận, nàng ta càng bình tĩnh tự tin, nhẹ giọng hỏi thăm: "Thế tử, lúc chàng mới đi vào sắc mặt không tốt lắm. Hẳn là chàng cùng vương gia còn nói cái gì nữa, đúng không?"
Cố Trình Diệu thở dài: "Là ta không đúng, ta không nên chống đối phụ thân. Thế nhưng là ta cảm thấy không đáng thay cho mẫu thân. Tình cảm của mẫu thân và phụ thân vô cùng sâu đậm. Nhiều năm rồi phụ thân đều không tục cưới. Làm vậy thì phụ thân đặt mẫu thân ở chỗ nào?"
Cao Nhiên biết mẫu thân là chỉ mẹ chồng hàng thật giá thật Thẩm thị của nàng ta. Thẩm vương phi rất nổi danh ở phủ Yến vương. Cao Nhiên vừa vào cửa đã được nghe ma ma quản sự trong vương phủ nói những chuyện này. Nghe nói năm đó tình yêucủa Thẩm vương phi cùng Yến vương cảm động cả trời đất. Thẩm vương phi bỏ qua mọi lễ nghĩa mà ngàn dặm tìm chồng. Sau khi vào vương phủ còn bị cha mẹ chồng làm khó dễ, vẫn một mực không thay đổi chân tình. Tình yêu vừa dũng cảm lại nồng nhiệt. Đáng tiếc trời ghét hồng nhan, nhiều năm Thẩm vương phi chịu sự ghẻ lạnh của mẹ chồng, vào một lần Yến vương xuất chinh ra trận, ở vương phủ mắc bệnh mà qua đời.
Sau khi Yến vương trở về biết được việc này, trầm mặc một lúc lâu, rồi tổ chức tang lễ long trọng cho Thẩm thị. Rất nhiều năm sau đó Yến vương đều không tục cưới. Trong lúc đó không thiếu những nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo tự tiến cử giường chiếu, mong mộtbước bay lên làm phượng hoàng, nhưng Yến vương đều không thu nhận. Sau này, chờ Cố Trình Diệu lớn lên trực tiếp lập làm thế tử. Cao Nhiên nghe xong thì xúc động, cảm nhận sâu sắc về tình yêu của cha mẹ chồng. Nhân vật nữ chính vượt qua rào cản thế tục, nhân vật nam chính vẫn thâm tình nhiều năm, vẫn một mực trông coi vong thê. Thậm chí rất nhiều vị trí trong vương phủ cũng tùy ý nha hoàn bà tử hồi môn của vong thê trông coi. Cứ như vậy, người thứ ba chen chân Lâm Vị Hi cũng thật đáng chán ghét.
Ký ức của Cố Trình Diệu với mẫu thân Thẩm thị đã rất mơ hồ, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc hắn ta vẫn thương nhớ mẫu thân, đối xử tử tế với nha hoàn bà tử mà mẫu thân để lại. Ngay cả bây giờ, bên người Cố Trình Diệu có không ít thủ hạ đắc lực, nhưng vẫn là do Thẩm vương phi lúc trước để lại cho nhi tử của mình. Ngày thứ hai Cao Nhiên vào cửa, ma ma quản sự bên người Cố Trình Diệu cùng với đại nha hoàn Vân Tuệ đến ngả bài với Cao Nhiên. Cao Nhiên nghe được đối phương là người của Thẩm thị, lập tức vô cùng trọng đãi. So với Cao Hi thì Cao Nhiên biết điều hơn nhiều. Bởi vì Cao Nhiên nịnh bợ đám người Vân Tuệ, mà Cố Trình Diệu lại rất sủng ái Cao Nhiên, những người còn lại của Thẩm vương phi sau khi gặp Cao Nhiên coi như vui vẻ hòa thuận mà chung sống với nhau.
Cao Nhiên hiểu rõ tâm trạng của Cố Trình Diệu. Người cha trên danh nghĩa của nàng ta, thế tử phủ anh quốc công, cũng bởi vì ánh mắt của người đời mà không thể cùng tình yêu chân ái Hàn thị ở cùng một chỗ, Hàn thị chỉ có thể ủy khuất làm thiếp. Cao Nhiên nắm chặt tay Cố Trình Diệu, tha thiết nói: "Thế tử, thiếp hiểu rõ cảm nhận của chàng. Chàng yên tâm, Thẩm vương phi mới là mẹ chồng duy nhất thiếp thừa nhận. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, tình cảm của thiếp với chàng sẽ không bao giờ thay đổi."
Cố Trình Diệu chăm chú cầm tay Cao Nhiên. Lời nói làm cho người ta cảm động, nhưng hôm nay không biết làm sao, Cố Trình Diệu luôn cảm thấy khó chịu. Những lời này nghe vào trong tai, cũng không làm cho hắn ta rung động giống như trước kia.
Sau khi Cố Minh Đạt đi, liên tục mấy ngày Lâm Vị Hi liên đều dưỡng bệnh ở trong phòng của mình. Ngày đó Cố Minh Đạt cũng không nói gì. Loại chuyện như đính hôn này, nhà gái luôn luôn không thể nghe được. Nhưng từ vẻ mặt của những người xung quanh trong mấy ngày này, lại thêm người ta chỉ biết nâng cao mà đạp thấp, đại khái Lâm Vị Hi có thể đoán được đây là thế nào.
Sau khi Lâm Vị Hi phát sốt, đầu óc bị hun đến hồ đồ cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Ngày đó nàng nhiễm nước mưa quá lâu, làm cho đầu óc úng nước. Cuối cùng nàng đã làm những chuyện ngu ngốc gì?
Lâm Vị Hi xấu hổ vô cùng. Nàng vẫn không có cách nào đối mặt với việc chính mình đãxử lý sự việc một cách ngu xuẩn, chỉ có thể mượn cớ dưỡng bệnh trốn ở trong phòng, ai tới cũng không gặp. Lý do sinh bệnh thật sự là một cái cái cớ thật hay! Lúc trước nàng còn cảm thấy chúng tỷ muội ở quốc công phủ rất hay sinh bệnh, còn kinh động tới trưởng bối trong nhà, thật là khoa trương. Nhưng bây giờ Lâm Vị Hi mới biết được, dưỡng bệnh đúng là cái cớ vạn năng. Nàng xấu hổ không muốn gặp người, có thể tránh được ngày nào thì hay ngày đó.
Cũng may không quá hai ngày, người ở phủ trưởng công chúa Thọ Khang đến, vô cùng náo nhiệt đón Lâm Vị Hi tới phủ công chúa dưỡng bệnh. Hành lý của Lâm Vị Hi vô cùng đơn giản, ngoại trừ những phong thưởng của triều đình còn nguyên, cũng chỉ còn lại hai nha đầu Uyển Tinh Uyển Nguyệt. Uyển Nguyệt ở phía sau giúp đỡ người của phủ trưởng công chúa kiểm kê rương gỗ tử đàn, còn Lâm Vị Hi biếng nhác dựa ở phía trước dưỡng bệnh. Ma ma bên người Cao Nhiên tới nghe ngóng, nhẹ nhàng rón rén đi vào Tĩnh Đạm viên, vẻ mặt cười hiền lành với Uyển Tinh: "Uyển Tinh cô nương, Lâm tiểu thư ở bên trong à? Chẳng mấy chốc Lâm tiểu thư đi rồi, thế tử phi sai lão nô đến hỏi thăm một chút, tiểu
thư có muốn mua sắm thêm đồ đạc gì hay không?"
Uyển Tinh không nể mặt: "không cần! Mà cần thì cũng không đến lượt các ngươi mua thêm. Tiểu thư nhà chúng ta cũng không phải không có tiền, lại nói còn có nhóm nữ quan cô cô ở phủ trưởng công chúa, ai cần phải dùng tới ngươi?"
Nếu như là ngày trước, Uyển Tinh tuyệt đối không dám bày ra thái độ nói chuyện với người bên cạnh thế tử phi. Nhưng ai bảo tiểu thư nhà các nàng sẽ làm vương phi đây? Uyển Tinh là nha hoàn mua được ở trên đường đi, không qua dạy dỗ nơi nội trạch sâm nghiêm, trên người tràn đầy mùi buôn bán của tầng lớp tiểu thương dưới chót, tính toán tỉ mỉ, ân oán rõ ràng. Lúc có thể giẫm một cước nàng ta phải chạy tới đạp mạnh hai cước mới cam lòng.
Uyển Tinh nghĩ, rất nhanh thôi tiểu thư nhà các nàng sẽ trở thành mẹ chồng của thế tử phi. Trong dân gian mẹ chồng với nàng dâu quả thực là đẳng cấp áp chế, hoàn toàn có quyền đánh có quyền mắng. Cứ coi như trong kinh thành, quy củ của thế gia đại tộc với dân gian không giống nhau. Nhưng đáng tiếc theo sự quan sát của Uyển Tinh trong mấy ngày này, phát hiện ở những thế gia vọng tộc này quy củ còn nghiêm khắc hơn so với nhà dân bình thường. đã như vậy thì còn có gì phải sợ. Cái đuôi của Uyển Tinh đang rất vui sướng mà vểnh tít lên tận trời. Chuyện ngày đó Uyển Nguyệt vụng trộm cùng nàng ta nói một chút. Uyển Tinh đoán đại khái là thế tử phi nói vài lờikhông dễ nghe với Lâm tiểu thư, hại tiểu thư sau khi trở về thì mắc bệnh. Bây giờ phong thủy luân chuyển, Uyển Tinh mở mày mở mặt, còn cần giữ lại mặt mũi cho bọn họ làm gì?
Ma ma này bị quở trách mặt đỏ lên, bà ta ưỡn thẳng lưng nghiêm mặt, nói: "Lão nô biết Lâm tiểu thư xuất thân giàu có, thế nhưng dù sao lão nô cũng phụng mệnh thế tử phi đến đây. Dù cho Lâm tiểu thư không cho lão nô mặt mũi, nhưng cũng không thểkhông nể mặt thế tử phi được. Nếu như lão nô đến mặt Lâm tiểu thư còn không thấy được, sau khi trở về làm sao phục mệnh với thế tử phi?"
Uyển Tinh bị loại lời khách sáo của cao môn đại hộ này làm cho choáng váng, nàng takhông biết nên đáp trả thế nào, liền bĩu môi tức giận nói một tiếng: "Bà chờ ở đây, tađi hỏi tiểu thư nhà chúng ta đã."
một lát sau, từ trong nhà Uyển Tinh vén rèm đi ra, sắc mặt cực kỳ giống khổng tước: "Tiểu thư nói, không gặp!"
Ma ma không thể tin: "Ta là phụng mệnh thế tử phi, Lâm tiểu thư nàng..."
"Tiểu thư nhà chúng ta nói, kể cả thế tử phi tới cũng không gặp. đi nhanh đi, đừng cầm lông gà làm lệnh tiễn, tiểu thư nhà chúng ta không cần đến sự quan tâm của các ngươi."
Uyển Tinh bày ra tư thế mua bán thức ăn ở chợ, chanh chua xô xô đẩy đẩy vừa mắng vừa đuổi ma ma. Về phần lưu lại một đường ngày sau dễ nói chuyện? Uyển Tinh dương dương đắc ý. không cần! Tiểu thư nhà các nàng về sau là vương phi, là mẹ chồng, ai cần cùng một nàng dâu như ngươi chừa lại chút mặt mũi làm gì.
Lâm Vị Hi ở trong phòng, nghe rõ ràng được động tĩnh bên ngoài, Uyển Nguyệt buông danh mục quà tặng xuống, rót cho Lâm Vị Hi một chén trà: "Tiểu thư, Uyển Tinh nàng ta đi lại ở chợ búa đã quen, không giữ mồm giữ miệng, tiểu thư tha thứ cho nàng."
Lâm Vị Hi che miệng ho nhẹ một tiếng, dùng nước trà làm giảm cơn ngứa họng, khôngđể ý nói: "không sao."
Ân oán phân minh, nhanh mồm nhanh miệng, như vậy rất tốt. Dù sao nàng vẫn giữ văn tự bán mình của Uyển Tinh Uyển Nguyệt, nếu sau này Lâm Vị Hi tự thân khôngbảo vệ được, vậy thì sẽ cho hai người bọn họ xuất phủ, tuyệt đối không để các nàng lại cho Cao Nhiên giận chó đánh mèo. Cho tới bây giờ, Lâm Vị Hi còn có cái gì có thể cố kỵ nữa đâu.
Ma ma kia sau khi quay về báo cáo với Cao Nhiên thì tức giận tới mức mắng Uyển Tinh ngông cuồng. một nô tỳ nho nhỏ như Uyển Tinh mà dám ăn nói vô lễ, tất nhiên người chủ tử như Lâm Vị Hi này có công lao không nhỏ. Người ở cạnh Cao Nhiên đều tức giận bất bình. Nhưng tất cả cũng đều là chuyện sau này. Còn bây giờ, Lâm Vị Hi đãngồi an vị lên xe ngựa của phủ trưởng công chúa, mang theo tài sản phong phú của chính mình đến phủ của trưởng công chúa Thọ Khang. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Vị Hi sẽ ở lại chỗ này, tận đến khi chính mình xuất giá.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang nhìn thấy Lâm Vị Hi thì vô cùng vui mừng. Vào sáng sớm một ngày, sau khi Lâm Vị Hi dùng đồ ăn sáng trong phòng của mình, thì đến phòng của trưởng công chúa Thọ Khang để thỉnh an. Lâm Vị Hi vừa mới bước vào cửađã bị trưởng công chúa Thọ Khang ngăn lại, bà cầm tay Lâm Vị Hi nhìn một lát, rồi lắc đầu, đau lòng nói với nữ quan bên cạnh: "Sao ta lại cảm thấy Hi nhi gầy đi?"
Lâm Vị Hi rùng mình, vội nói: "Ngài nói gì vậy chứ, mấy ngày nay con ăn ngon ngủ ngon, đã mập lên rất nhiều."
Trưởng công chúa Thọ Khang nghi ngờ nhìn Lâm Vị Hi, sao bà nhìn mãi vẫn khôngthấy mập ra ở chỗ nào. Trưởng bối luôn luôn cảm thấy vãn bối mập mạp một chút mới đẹp mắt, trưởng công chúa Thọ Khang dặn dò Lâm Vị Hi ăn nhiều hơn, ngủ nhiều hơn. Lâm Vị Hi bất đắc dĩ vô cùng, nhưng vẫn nhu thuận đáp ứng từng cái một.
Trưởng công chúa Thọ Khang thấy Lâm Vị Hi vui vẻ đáp ứng, bà vừa lòng thỏa ý, sau đó lại cực kỳ hứng thú nói đến đồ cưới với Lâm Vị Hi: "Yến vương đã đưa tới danh mục sính lễ. Chỉ riêng danh mục thôi cũng dài đến hơn một tấc. Yến vương cũng nói toàn bộ là do chúng ta tự quyết định. Hi nhi, mặc dù nói cưới xin là lệnh của mẹ cha, mộtnữ nhi như con không thể nghe những chuyện này. Đáng tiếc cha mẹ con đều mất sớm, sau này gả đi cũng nên lo liệu thu vén cho chính mình. Chúng ta cũng không để ý những này quy củ chết này. Con muốn thành hôn vào lúc nào?"
( 1 tấc = 10cm)Lâm Vị Hi cảm thấy lúng túng. Tổ mẫu hỏi cô dâu là nàng muốn thành hôn vào ngày nào có vẻ không tốt lắm. Nàng nên trả lời tổ mẫu thế nào? nói sớm hay là nói chậm đây?
Lâm Vị Hi chỉ có thể uyển chuyển nói: "Con không hiểu lắm những chuyện này. Toàn bộ để ngài cùng Yến vương quyết định."
"Con cũng nói như vậy, hai người trong cuộc các con đều đủng đỉnh thong dong. Có vẻ như ta hoàng thượng chưa vội thái giám đã lo rồi." Trưởng công chúa Thọ Khang thuận miệng oán trách một câu, bà cất tờ giấy ghi giờ lành lại, bàn tay gõ từng ngón lên bàn, suy tính xem thành hôn vào ngày nào thì hợp lý đây. Hai người này một người là cháu của bà, một người là cháu gái nuôi bà nhận, không phải thân sinh nhưng hơn hẳn thân sinh. Mặc dù bối phận kém một đời, nhưng trong đại tộc có thể thay mặt thông gia cũng không phải việc to tát gì. Hai hậu bối bà rất yêu quý lại thành thân với nhau, trưởng công chúa Thọ Khang vui vẻ vô cùng, Bà ước gì đem việc hôn sự này làm thập toàn thập mỹ đến mức chưa bao giờ từng có.
Trưởng công chúa Thọ Khang cùng nữ quan bên người cân nhắc giờ lành. Nếu Lâm Vị Hi tiếp tục ngồi lại thì xấu hổ, nàng vừa có ý đứng dậy, trưởng công chúa Thọ Khang liền gọi nàng lại, nói: "Hi nhi, đúng lúc con cũng ở đây, Vậy trước tiên nói đến đồ cưới của con nhé. Yến vương đưa sính lễ tới đặc biệt phong phú, con mang theo tất cả đi. Ngoài ra tổ mẫu còn tự tay chuẩn bị đồ cưới cho con, danh sách ở chỗ này. Con mang hai tờ danh sách này về đi, trở về xem kỹ một chút nhé. ”