"Ta phải đến xem, thế tử phi làm chính mình bị thương có nặng hay không a."
Lúc đầu Cao Nhiên còn đang lo lắng liệu Yến vương có thấy hay không. Bây giờ nàng ta nghe được giọng điệu rõ ràng đang cười trên nỗi đau của người khác của Lâm Vị Hi, dường như cũng không cần duy trì nụ cười ở trên môi nữa. Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, hỏi lại: "Con nghe không hiểu ý của mẫu thân là gì."
Ý cười dạt dào trong mắt Lâm Vị Hi:"Là ta đang quan tâm thương thế của ngươi ", nhưng khi nhìn về phía Cao Nhiê thì bên trong toát ra một chút rét lạnh: "Ngươi cho rằng ta đang hỏi cái gì?"
Câu hỏi này của Lâm Vị Hi một câu hai nghĩa. Nếu như là người ngoài không biết rõtình hình mà nghe được, đương nhiên cảm thấy đây là Lâm Vị Hi đang quan tâm đến con dâu. Thế nhưng là người đã hiểu rõ lòng dạ của đối phương như Cao Nhiên, thìđây chính là Lâm Vị Hi đang âm thầm giễu cợt.
Qua nhiều năm như vậy, Cao Nhiên ỷ vào tuổi tác ưu thế, ỷ vào kiến thức của mình mà ở bên trong nội trạch dường như mọi việc đều thuận lợi. Lâu dần, nàng ta cũng cảm thấy chính mình muốn làm cái gì là đều có thể thành công, mà chắc chắn là thành công, một kích tất trúng. Ở trước mắt bao người quẳng chén trà, việc này thì yêu cầu cả về kỹ xảo lẫn thời cơ đều vô cùng nghiêm ngặt, mà rủi ro trong đó nghĩ thôi cũng biết. Mình vừa bị thương, chằng may lại bị người khác nhìn thấy. Nếu như là người khác Cao Nhiên sẽ chỉ cảm thấy mưu kế này quả thật là vừa ngu xuẩn lại thua thiệt. Thế nhưng nếu như trực tiếp ra tay thì nàng ta vẫn tự tin nhất định sẽ không có vấn đề gì, trót lọt hất chậu nước bẩn về phía Lâm Vị Hi.
Ban đầu thì giống như Cao Nhiên dự tính, tình thế thiên về một bên. Tay áo của nữ nhân vừa dài lại rộng, mà Cao Nhiên lại chờ đợi lúc tay của Lâm Vị Hi chạm vào chén trà mới dùng sức, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có. Ngay trước mặt mọi người mà Lâm Vị Hi dám giày vò con dâu như vậy, cho dù ai biết đều sẽ tức giận. Lâm Vị Hi mới xuất hiện đã phạm phải loại sai lầm lớn như thế này. Nàng ta định ra oai phủ đầu với ai đây? Mặt mũi của tân vương phi mất hết, chắc hẳn sau này cũng sẽ không dám đến đoạt quyền chưởng gia với Cao Nhiên đâu.
Nhưng mà thật sự Cao Nhiên không ngờ tới đột nhiên Yến vương lại nói như vậy.
Lúc Cố Huy Ngạn mới chỉ nói câu đầu tiên thôi, mà Cao Nhiên đã khẩn trương đến nỗi trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. thật sự Yến vương nhìn thấy được Lâm Vị Hi không đẩy chén trà? Hay là chỉ vì mặt mũi của Yến vương phi nên mới miễn cưỡng giảng hòa? Cao Nhiên hoảng sợ một lát, liền nghe được Yến vương kết luận, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn.
Chỉ là ngoài ý muốn. Cao Nhiên nhẹ nhàng thở ra, Yến vương không nghi ngờ nàng ta là tốt rồi. Thế nhưng sau đó Cao Nhiên suy nghĩ lại, lập tức có chút mất hứng. Nếu như đây chỉ là việc ngoài ý muốn, Yến vương lại làm chứng cho sự trong sạch của Lâm Vị Hi, vậy thì việc Cao Nhiên bị bỏng nặng như vậy là vì cái gì?
Mục đích không thành, còn làm thương chính mình. Lỗ nặng a.
Cao Nhiên vừa tức lại vừa đau, nàng ta cố gắng khuyên chính mình quên chuyện nàyđi. Mà Lâm Vị Hi lại ngồi lên mép giường, ân cần kéo cánh tay Cao Nhiên, nhìn kỹ vết bỏng trên cánh tay của nàng ta.
"Ách... Vừa đỏ lại sưng, đã nổi bong bóng nước rồi, thêm vài ngày nữa chỉ sợ còn muốn lột một lớp da đi. thật sự là nghĩ thôi cũng thấy đau rồi. Chằng may mà để lại sẹo thì còn gì là làn da không tì vết nữa đây?"
Lúc đầu Cao Nhiên đã đem tâm tình của mình điều chỉnh tốt, bị Lâm Vị Hi nói như vậy, dường như vết thương lại bắt đầu âm ỉ đau nhức. Sắc mặt Cao Nhiên cứng ngắc, miễn cưỡng cười định rút tay mình về: "Tạ mẫu thân quan tâm. Vết thương bất nhã, con cũng không muốn làm ô uế đôi mắt của mẫu thân đâu."
Cao Nhiên vừa nói vừa rút tay mình về, lại bị Lâm Vị Hi dùng sức giữ lại. Nàng ngẩng đầu cười rạng rỡ với Cao Nhiên một tiếng, nụ cười kia muốn bao nhiêu thật lòng thì có bấy nhiêu thật lòng: "Trà vừa mới pha, vậy mà đổ toàn bộ vào cánh tay, may mắn là ngươi tránh được. Nếu không, một chén trà nóng kia sợ là muốn hất lên mặt rồi." Ánh mắt Lâm Vị Hi dừng lại nhìn trên khuôn mặt của Cao Nhiên, bàn tay trắng nõn khẽ nâng cằm của Cao Nhiên, chậm rãi nói: "Nếu là hất lên mặt, chỉ sợ gương mặt này sẽbị hủy ngay lập tức."
Cao Nhiên bị Lâm Vị Hi soi xét từng tấc từng tấc, làn da trên khuôn mặt trơn nhẵn tựa hồ cũng lâm râm nóng bừng, dường như nơi này thật sự bị dội cho một tách nước nóng. một thế tử phi bị hủy dung... Cả người Cao Nhiên giật mình một cái, lập tức tránh khỏi ánh nhìn lạnh lẽo của Lâm Vị Hi, nàng ta có chút giận dữ: "Mẫu thân, ngài tự trọng!"
"Ngươi sợ cái gì, có phải là thật sự dội trên mặt ngươi đâu." Mặc dù Lâm Vị Hi nói như vậy, nhưng giọng điệu tựa hồ còn có chút đáng tiếc, nàng rũ mắt xuống kiểm tra vết thương sưng đỏ của Cao Nhiên, nói, "Nhưng mà dội trên cánh tay cũng còn tốt, cho dù lúc bong da có bị sẹo, thì mùa đông có quần áo che lấp, mùa hè mặc quần áo kín đáomột chút cũng sẽ không bị người nhìn thấy đâu. Cũng chỉ là bị đau một chút, thế tử phi cũng không tổn thất cái gì."
( haha)Lời nói này làm Cao Nhiên đau răng. Cái gì gọi là cũng chỉ bị đau một chút. Mục tiêu phấn đấu cả đời của con người, không vì bản thân mình thì còn vì cái gì nữa? Vốn Cao Nhiên đã có cảm giác thất bại mất cả chì lẫn chài, bị Lâm Vị Hi nói như vậy, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Sắc mặt Cao Nhiên lạnh xuống. Quan hệ của nàng ta cùng với Lâm Vị Hi đã tan vỡ ngay từ hồi tháng năm nàng ta có ý định nhận lời cầu thân của Tiền gia rồi. Bây giờ cũng chỉ là cố làm ra vẻ ngoài mặt mà thôi. Cao Nhiên bị Lâm Vị Hi nắm cổ tay, lại còn dùng ánh mắt "thật đáng tiếc a" bắn phá miệng vết thương của mình, như thế có là Bồ Tát sống cũng không nhịn được. Cao Nhiên bỗng nhiên rút tay mình về, bởi vì quá mức dùng sức, vậy mà chạm vào vết thương. trên cánh tay truyền tới một cảm giác căng cứng đau đớn, Cao Nhiên bỗng nhiên nhíu mày, lại lập tức che giấu, giả bộ nhưkhông có chút đau đớn nào, nói với Lâm Vị Hi: "Cùng mẫu thân nói chuyện phiếm vốn là vinh hạnh của con, thế nhưng đáng tiếc hôm nay con bị thương, lúc nãy lại bị giày vò lâu như vậy, thật sự con có chút mệt mỏi."
Ý tiễn khách hết sức rõ ràng. Mà vẻ tươi cười của Lâm Vị Hi càng thực tình, nàng liếc qua phía dưới, nhíu mày nói: "Vừa rồi như vậy, còn kéo tay chắc rất đau đi. Chu thái y để lại thuốc, nếu như không dưỡng tốt vết thương thì lại phụ lòng khổ tâm của ông ấy. Người tới, mang dược cao của Chu thái y ra đây, tự ta bôi thuốc cho thế tử phi."
Nha hoàn ma ma hầu hạ Cao Nhiên nghe xong cũng có chút hoảng: "Vương phi..."
"không nghe được lời ta nói sao?" Giọng nói Lâm Vị Hi nâng cao, âm thanh yếu ớt nhưng lạnh lùng: "Vậy là các ngươi định coi thường vị vương phi là ta phải không?”
Uyển Tinh thấy vậy, tức giận trừng đám người Ngưng Phù một chút: "Vương phi là mẹ chồng của thế tử phi. Mẹ chồng tự tay bôi thuốc cho con dâu. Đây là chuyện vinh hạnh cỡ nào, vậy mà các ngươi cũng dám chậm trễ?"
"Nô tỳ không dám." Mấy người Đào ma ma chỉ có thể thấp đầu, sắc mặt uất ức đi lấy dược cao mà Chu thái y để lại, bất đắc dĩ đưa cho Lâm Vị Hi.
Cao Nhiên nhìn thấy Lâm Vị Hi thật sự muốn bôi thuốc cho nàng ta, cả mặt trắng bệch: "Mẫu thân, cũng chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại, không cần đến mẫu thân phải tự làm đâu ạ."
"Ngươi cũng gọi ta một tiếng mẫu thân, sao còn phải từ chối làm gì." Lâm Vị Hi cười híp mắt nhìn Cao Nhiên:"Trưởng bối ban thưởng không được từ chối. Bây giờ ta cũngkhông mang theo thứ gì, đành phải tự tay bôi thuốc, coi như đây là tâm ý của mẫu thân ta đi."
Lâm Vị Hi nói xong, không thèm đợi phản ứng của Cao Nhiên, lập tức kéo cánh tay của nàng ta, hung hăng múc một thìa thuốc chụp xuống. Làn da ở vết bỏng đặc biệt yếu ớt, chỉ cần chạm vào một cái đã thấy đau rồi, Cao Nhiên nhịn không được kêu mộttiếng, Lâm Vị Hi ra vẻ giật mình che miệng lại, ánh mắt long lanh: "Đau không?"
Hôm nay Lâm Vị Hi mặc quần áo màu đỏ tươi, giờ phút này đôi mắt vô tội mở to, ở bên trong còn ngập nước mắt, thật sự là người gặp người thương. Đáng tiếc Cao Nhiên vẫn biết rõ ràng trong mắt của Lâm Vị Hi có hơi nước không phải vì đau lòng, mà là bởi vì cố gắng nhịn cười.
Hàm răng Cao Nhiên cắn chặt đè nén tức giận, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười: "Mẫu thân, con không sao."
"không đau thì tốt rồi. Ta cũng chưa bao giờ làm việc này, khó tránh khỏi không phânrõ nặng nhẹ. Nếu như ta làm đau, thế tử phi hãy cứ nói ra." Lâm Vị Hi nói xong, liền tiếp tục múc dược cao tô trét trên cánh tay của Cao Nhiên. Những năm này Cao Nhiênđã được nuôi chiều đến da mịn thịt mềm, bị bỏng nước trà đã đau lắm rồi, sau đó lại bị Lâm Vị Hi bôi thuốc như này. sự đau đớn trong đó thật sự khó mà nói thành lời. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Cao Nhiên khổ không có chỗ nói. Mẹ chồng tự tay bôi thuốc cho nàng dâu, đây quả thực là tin tức kinh động người khác đến cỡ nào. Nếu nàng dâu còn bất mãn, vậy đơn giản là không biết tốt xấu.
Lâm Vị Hi sảng khoái trong lòng đắp thuốc cho Cao Nhiên, nàng nhìn thấy bộ mặt Cao Nhiên muốn tránh mà không được, sắc mặt tái mét như ngậm phải hoàng liên mà hả hê vô cùng. Mấy người Đào ma ma ở bên cạnh cũng đều tức giận mà không dám nóigì, Lâm Vị Hi nín cười đến nỗi cả khuôn mặt đều căng cứng. Chờ Lâm Vị Hi hoàn toàn xả hết giận, mới chịu bỏ hộp dược cao xuống. Tất cả mọi người trong phòng, thậm chí cả Cao Nhiên đều lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Vị Hi cười như không cười nhìn Cao Nhiên, nói: "Thế tử phi, bây giờ ngươi có thể dưỡng thương thật tốt rồi?"
Cao Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng: "Con dâu tạ ơn mẫu thân."
"không cần cám ơn." Lâm Vị Hi đứng người lên, cụp mi mắt, từ trên cao nhìn xuống Cao Nhiên: "Thế tử phi kính trà cho ta. Ta cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau. Thế tử phi hôm nay vất vả, an tâm dưỡng bệnh đi."
Dám dùng khổ nhục kế tính toán nàng, hôm nay Cao Nhiên bị thế thật sự là đáng đời!
Lâm Vị Hi báo xong mối thù bị tính kế, từng bước chân trên đường đi đều là tinh thần sảng khoái. Hôm qua lễ bái đường ở tận phòng bên trong cùng của vương phủ. Nội trạch bên trong các thế gia vọng tộc thường để ra một nơi chuyên tổ chức những việc trọng đại như hiếu, hỉ và thờ cúng. Phòng kia chính là để dùng làm hỉ đường. Bây giờ hôn lễ đã kết thúc, Lâm Vị Hi cũng từ hỉ đường chuyển về chủ viện của vương phủ, Cảnh Trừng viện.
Cảnh Trừng viện ở chính giữa của vương phủ, chiếm diện tích rộng lớn, uy nghi tráng lệ. Yến vương và Yến vương phi sinh hoạt thường ngày hay tiếp khách đều ở chỗ này. Lúc Lâm Vị Hi đi vào Cảnh Trừng viện, bên trong đã đen kịt đầy ắp nô tài hạ nhân rồi. Thấy nàng đi vào, hạ nhân đồng thanh nói: "Nô tỳ/ Nô tài bái kiến vương phi, Vương phi cát tường."
Những người này đều là nô bộc phục vụ ở Cảnh Trừng viện, Lâm Vị Hi hơi dừng lại, ánh mắt chậm rãi
quét từ đỉnh đầu của mọi người đang quỳ. Nàng không nói một lời, lập tức những nha hoàn lui lại một lối cho nàng đi qua.Chờ ngồi ngay ngắn trên ghế ở chính phòng, lúc này nàng mới từ từ nói: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn vương phi."
một loạt tiếng xột xoạt vang lên, bọn nô bộc cho dù đứng lên cũng không dám ngẩng đầu, cung kính nín thở ngưng thần, cúi đầu nhìn sàn nhà.
"Hôm nay thế tử phi không cẩn thận bị thương, đã làm chậm trễ một chút thời gian. Nếu như vậy, ta cũng không cần nhiều lời, dựa theo danh sách từng cái điểm danh đi. Đầu tiên là quản sự đứng ra, mấy người các ngươi đem công việc chủ quản của mìnhnói ra. Sau đó dựa theo chức trách, năm người một tổ, đem những tiểu nha hoàn phía dưới đứng ra để cho ta nhận mặt."
Kỳ thật thì Lâm Vị Hi vẫn nhận ra những người đang đứng ở phía dưới này, thế nhưng nàng gần như chỉ sống nhờ ở vương phủ một khoảng thời gian, không nhớ hết được nha hoàn bà tử hầu hạ ở chủ viện. Cho nên, Lâm Vị Hi mượn cơ hội này, để cho từng người một đi ra, coi như để nhớ lại cho rõ.
Đợi cho mọi người quỳ lạy tân chủ mẫu Lâm Vị Hi xong thì cũng đã đến buổi trưa rồi. Hôm nay Lâm Vị Hi dậy thật sớm, kết quả đầu tiên là lễ kính trà xảy ra chuyện, ở phòng của Cao Nhiên mất nửa buổi sáng, sau đó điểm tên nha hoàn lại mất không ít thời gian. Chờ cho lễ quỳ lạy kết thúc, Lâm Vị Hi từ trên ghế đứng dậy, đến giường La Hán phía tây phòng tạm ngồi nghỉ một lát. Uyển Nguyệt tới xin chỉ thị: "Vương phi, phải chăng nên bày cơm?"
Suýt nữa Lâm Vị Hi muốn gật đầu, thế nhưng đột nhiên nàng nhớ tới chính mình bây giờ đã là Yến vương phi rồi, không còn là tiểu cô nương một mình làm chủ một viện, muốn làm gì cũng tự mình quyết định không cần để ý tới người khác. Bây giờ nàng còn phải quan tâm tới sinh hoạt thường ngày của trượng phu mình. Lâm Vị Hi dừngmột chút, nói: "Chờ một chút đã. Uyển Tinh, em đi tiền viện hỏi một tiếng, lúc nào vương gia trở về dùng cơm."
Trong thư phòng, Cố Huy Ngạn đang nghiêm mặt dạy dỗ Cố Trình Diệu. Cố Trình Diệu cúi đầu nghe dạy bảo, tuy hắn ta cẩn thận ứng đối nhưng sắc mặt Cố Huy Ngạn vẫnkhông được tốt, chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Phụ thân, hôm qua thủ phụ cùng Phùng chưởng giám đến vương phủ..."
Yến vương, Trương thủ phụ, Phùng công công gặp mặt là sự kiện mà toàn kinh thành đều chú ý. Cả trong lẫn ngoài triều đình, ai cũng muốn biết rốt cuộc bọn hắn cùng nhau nói chuyện gì.
Đáng tiếc Cố Huy Ngạn cũng không nói nửa lời, hắn thản nhiên nói: "Vẫn chưa tới thời điểm ngươi nên biết những chuyện này. Ngươi cứ an tâm đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau thì hơn."
"Vâng." Cố Trình Diệu cung kính trả lời.
Cố Huy Ngạn lấy quân công lập nghiệp. Mà phủ Yến vương cũng đời đời đóng quân nơi trọng địa. Sau này Cố Trình Diệu cũng muốn tòng quân. Thế nhưng tình hình bây giờ ở kinh thành, chỉ sợ không cho phép người thừa kế của phủ Yến chỉ hiểu về quân sự là đủ. Thần tử được tiên đế ủy thác khó mà có thể chết già. Cao điểu tận, lương cung tàn, đạo lý này Cố Huy Ngạn vẫn hiểu, và hắn cũng không tự tin cảm thấy nhất định mình sẽ là ngoại lệ. Thừa dịp bây giờ vẫn còn đang ở kinh thành, thế lực khắp nơi hỗn tạp, để cho Cố Trình Diệu học hỏi thêm chút kinh nghiệm cũng tốt.
(Cao điểu tận, lương cung tàn: Chim chết thì cung tốt bị cất xó)Bây giờ Cố Trình Diệu cũng hiểu chắc hẳn phải như vậy. Từ lâu Cố Huy Ngạn đã khôngđồng ý, cho nên bác bỏ ý kiến của thuộc hạ, mà nhất quyết để Cố Trình Diệu đi tới những bộ ngành không quan trọng trước, từ tầng chót rèn luyện từng chút một. Bởi vì có phụ thân là Cố Huy Ngạn, Cố Trình Diệu đã nhận được quá nhiều ưu đãi, vầng sáng của phụ thân làm cho cuộc sống từ bé đến lớn của hắn ta luôn thuận buồm xuôi gió. Lúc trước Cố Huy Ngạn còn bận rộn nhiều việc chiến sự không có tâm sức để quan tâm. Nhưng bây giờ mà tiếp tục mặc kệ thì không được.
Cố Huy Ngạn nhớ tới cô con dâu có tâm địa lắt léo kia, ánh mắt nặng nề. Đây chính là Cố Trình Diệu không để ý tang vợ mà khăng khăng cầu hôn "Ân nhân cứu mạng". Thất vọng của Cố Huy Ngạn đối với Cố Trình Diệu càng nhiều hơn, nên yêu cầu cũng càng ngày càng khắt khe.
Hình như Cố Trình Diệu cũng nhớ tới chuyện kính trà lúc nãy, ánh mắt hắn ta ngập ngừng, hỏi: "Phụ thân, lúc nãy người vừa mới nói thấy được..."
Ngay tại lúc đó, một tiếng nói ở ngoài cửa vang lên: "Vương gia, vương phi phái người đến, hỏi ngài lúc nào có thể trở về dùng cơm."
Cả Cố Huy Ngạn và Cố Trình Diệu đều sửng sốt một chút. Lúc trước không phải khôngcó người thúc giục Cố Huy Ngạn dùng bữa, nhưng khi đó là thời gian chiến tranh, hắnlại bận bịu xử lý quân vụ, tiểu binh đưa cơm đem hộp cơm đặt ở một bên bàn của hắn, thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn một câu, đây chính là cực hạn. Còn giống bây giờ có người lo lắng, cố ý dặn dò, vẫn là lần đầu tiên.
Hiển nhiên Cố Trình Diệu cũng có chút không quen. Trong ấn tượng của hắn ta thìhình như phụ thân luôn ở tại thư phòng, thao trường, hoặc là chiến trường. Đa số những lúc hắn ta tới gặp phụ thân là bởi vì có vấn đề cần hỏi. Bất kể hắn ta nói cái gì, phụ thân luôn có thể một câu nói trúng trọng điểm, Cố Trình Diệu càng khâm phục phụ thân, sau đó thì giấu sự kính nể trong lòng mà lui ra. hắn ta đương nhiên là kính trọng phụ thân, hỏi thăm phụ thân là xuất phát từ yêu cầu của đạo hiếu. Còn khi nào phụ thân đi ngủ, khi nào ăn cơm... Hình như thật sự Cố Trình Diệu cũng không để ý tới. Trong ấn tượng của mọi người thì hình tượng Yến vương luôn luôn cao không thể tới, là chiến thần được mọi người kính sợ nắm chắc thắng lợi trong tay, tự nhiên họ cũng sẽ cảm thấy thần minh thì không cần phải dùng bữa đi ngủ.
( Chắc cũng khôngcần đi nhà xí quá ^^)Tận đến khi nghe được Lâm Vị Hi phái người đến truyền lời, Cố Trình Diệu mới kinh ngạc phát hiện, phụ thân đã cưới tân vương phi rồi, thậm chí còn có không gian riêng tư của hai người nữa.
Trong lòng Cố Trình Diệu hơi phức tạp, mà Cố Huy Ngạn cũng có chút ngoài ý muốn.một lần nữa hắn lại ý thức được chính mình đã thành hôn rồi. Mà đối tượng thành hôn lại là một tiểu nha đầu nhỏ mọn nhiều tâm tư. Cố Huy Ngạn coi là thật đứng lên đi ra ngoài: "Ta lại quên thời gian, hôm nay thế tử phi bị thương, ngươi trở về bồi tiếp nàngđi."
Cứ như vậy Cố Trình Diệu bị đuổi đi, hết lần này tới lần khác lý do còn kín kẽ không có chỗ hở. Cố Trình Diệu nhớ tới vấn đề mình đang hỏi còn chưa nói hết, lần đầu tiên có chút không cam tâm, hắn ta nhịn không được đuổi theo một bước: "Phụ thân, hôm nay kính trà, ngài nói..."
Cố Huy Ngạn giơ tay ngắt lời Cố Trình Diệu: "Muốn biết cái gì, tự mình tìm hiểu đi."