Cảm xúc bực bội này làm Cố Huy Ngạn vẫn không hiểu, hắn chỉ kinh ngạc một chút, liền đem những tâm tình chập chờn không cần thiết này đè xuống. Cố Huy Ngạn chưa hề nói đến vị vong thê này, mà hắn cũng không muốn ở trước mặt Lâm Vị Hi nhắc tới những việc này. Sắc mặt hắn không thay đổi, bình tĩnh nói sang chuyện khác: "Nàng vẫn chưa dùng cơm sao?"
Lâm Vị Hi ngồi đối diện với Cố Huy Ngạn, nghe được câu hỏi này rất kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Đúng a, sao ta có thể bỏ mặc chàng mà dùng bữa một mình đây? Nào có loại chuyện này."
"Thân thể nàng vẫn không tốt, cần ăn uống đúng giờ. Nếu ta có việc bận rộn thì nàng cứ ăn trước đi, không cần phải chờ ta."
Lâm Vị Hi có chút không cao hứng, yếu ớt nói: "Vương gia, hay là chàng không muốn cùng ta ăn cơm, hay là chê ta phiền, nên mới đuổi ta đi?"
Cố Huy Ngạn nhíu mày, quả thực không thể tưởng tượng: "Trong đầu nhỏ của nàngđang suy nghĩ gì vậy? Ta chỉ sợ nàng bị đói thôi."
"không phải thì tốt." Lâm Vị Hi khẽ hừ một tiếng, chu môi nói: "đã vậy thì ta càng phải chờ vương gia. Ta là thê tử của chàng, cùng ngủ cùng ăn, đấy mới gọi là vợ."
Đầy trong đầu của Lâm Vị Hi đều là làm thế nào để thành một người thê tử đủ yêucầu. Cố Huy Ngạn có chút bất đắc dĩ, trong lòng còn có một chút cảm giác khác thường. Mọi ngày hắn chậm trễ việc ăn cơm cũng là chuyện bình thường, thậm chí có những lúc bận rộn tới mức không để ý tới bữa ăn. Thế nhưng giờ khắc này hắn cũng hiểu được, sau này sẽ không như thế nữa. Nếu như hắn không trở lại, nha đầu này sẽmột mực chờ đợi. Thân thể nàng vẫn không tốt, nếu như ăn uống thất thường, chỉ sợ càng ngày càng không chịu nổi.
Cố Huy Ngạn đem sự rung động trong lòng che giấu rất tốt, mà đối với Lâm Vị Hi, hình như hắn rất dễ dàng bình tĩnh lại. Cố Huy Ngạn nở nụ cười: "Làm sao đối với một chữ vợ này lại cố chấp như thế?"
Còn không phải bị Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên làm hại. Ở trong quyển sách kia, Cao Hi dù có ôn nhu mềm mại, dòng dõi thế gia thế nào đi nữa nhưng ở các phương diện trị gia thì hoàn toàn là kẻ thất bại, so sánh với Cao Nhiên thì chẳng là gì. Bên ngoài thìLâm Vị Hi vẫn tỏ vẻ là không quan tâm, nhưng trong nội tâm cũng hoài nghi đối với chính mình.
Cho nên bây giờ, Lâm Vị Hi vô cùng kiên trì làm thế nào để trở thành một thê tử "hợp cách".
Lâm Vị Hi nhớ tới trong quyển sách kia đánh giá mình như thế nào, chẳng biết tại sao lại nghĩ tới Bốc ma ma. Ý cười trên mặt nàng nhạt đi một chút: "không có gì, cũng chỉ là thực hiện lời hứa thôi. Vương gia chàng cũng hồ nháo theo ta, ta cảm kích còn chưa hết, nên dũng tuyền tương báo thôi. Như lời ta nói ngày đó, chỉ cần một ngày vương gia lấy lễ chính thê đối đãi với ta, ta cũng toàn lực báo đáp vương gia một ngày. Takhông biết có thể làm cái gì, chỉ có thể thay vương gia quản gia, trò chuyện cùng chàng làm hồi báo mà thôi."
Cố Huy Ngạn bị nói mà bật cười. Vậy mà nha đầu nhỏ mọn này tưởng thật, thật đúng là muốn quản gia cho hắn. Ánh mắt Cố Huy Ngạn mang theo ý cười, nói: "Vậy sau này mọi chuyện trong phủ đều phải dựa vào nàng rồi."
Cố Huy Ngạn biết mình rời phủ đã nhiều năm rồi, trật tự trong vương phủ đã rối tinh rối mù, thế nhưng thật sự lực bất tòng tâm ngoài tầm tay của hắn. Cố Huy Ngạn cũngkhông có sức lực và tâm trí để quản, thôi đành phải tùy theo những người này vậy. Cuối cùng bây giờ hắn cũng có thể ở lại vương phủ. Trong vương phủ sâu mọt nhiều vô cùng, cũng đã đến lúc phải gõ một vài cái rồi. Lúc đầu hắn cũng định nhắc nhở Lâm Vị Hi một đôi câu, nhưng sau đó nghĩ lại, trong khoảng thời gian này hắn sẽ chú ý nhìn nàng, cũng không cần thiết phải nói ngay bây giờ mà dọa nàng sợ, đợi khi nàng thậtsự gặp chuyện thì sẽ giúp nàng vậy.
Lâm Vị Hi thấy tinh thần Cố Huy Ngạn nhẹ nhõm, trong lòng cũng chán nản cười cười. Quá khứ của Yến vương nàng cũng không thể đi vào được. Vậy thì nàng cứ đứng ở xa thôi, làm tốt trách nhiệm của một người thê tử là được rồi. Nghĩ tới đây, Lâm Vị Hi thừa dịp vẫn còn đang bày cơm, thuận tiện hỏi thăm về thói quen sinh hoạt hàng ngày cùng những sở thích của Cố Huy Ngạn. Sau một đêm hôm qua, Lâm Vị Hi đã phát hiệnđược chênh lệch về thói quen sinh hoạt của hai người bọn họ không nhỏ đâu. Sau này hai người bọn họ muốn cùng sống lâu dài, vậy thì những thói quen sở thích cũng nên biết mới tốt.
yêu thích? Cố Huy Ngạn dừng một chút, nói: "Ta cũng không có yêu cầu gì. Nàng cứ tùy theo ý thích của mình mà sắp xếp là được rồi."
"Như vậy sao có thể được?" Lâm Vị Hi nghĩ là Cố Huy Ngạn đang khách khí, thế nhưng sau khi nàng hỏi kỹ càng, phát hiện Cố Huy Ngạn thật sự là không có dáng vẻ để ý chút nào. Lại có người không có sở thích gì? Lâm Vị Hi không tin lắm, hỏi: "Yến vương, chẳng lẽ chàng không có gì yêu thích thật sao? Dù sao thời gian của chàng cũng rất quý giá mà."
Cố Huy Ngạn cũng chỉ mỉm cười: "không cần."
không cần? Lâm Vị Hi nhìn Cố Huy Ngạn, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi. Ánh mắt Lâm Vị Hi cực kì chuyên chú, bị một đôi mắt to tròn ướt át xinh đẹp nhìn chăm chú như vậy, thật sự Cố Huy Ngạn có chút thất thần.
Trong ánh mắt của một tiểu cô nương đã được che chở nâng niu từ nhỏ này, có lẽ làkhông thể nào hiểu được cuộc sống khó khăn là như thế nào.
Bây giờ phủ Yến vương lừng lẫy như mặt trời ban trưa, thế nhưng lúc Cố Huy Ngạn sinh ra, cục diện của phủ Yến vương cũng không phải lạc quan như vậy.
Lão Yến vương là đệ đệ nhỏ nhất của Thế Tông, bởi vì tuổi nhỏ, ở trong cung khó tránh khỏi được sủng ái nhiều hơn một chút. Sau này Thế Tông đăng cơ, huynh trưởng bên trên được chết già đã ít lại càng thêm ít. Tình cảnh của lão Yến vương lúc đó cũng lúng túng vô cùng.
Sau khi Thế Tông lên ngôi thì lòng nghi ngờ dần dần nặng hơn, lão Yến vương là ấu đệ được sủng ái có thể sống đến trưởng thành đúng là không dễ dàng. Về sau lúc phân đất phong, lòng nghi ngờ của Thế Tông lại lặp lại. Vào những lúc như thế này thì sựthân sơ giữa các công chúa cùng hoàng tử khác liền thể hiện ra. Cùng cha cùng mộtmẹ sinh ra, khi gặp đại trưởng công chúa Thọ Khang thì Thế Tông vui vẻ hơn nhiều so với lão Yến vương. Đại trưởng công chúa Thọ Khang dốc hết sức đảm bảo, mới dần dần bỏ đi sự nghi kỵ của Thế Tông, lão Yến vương cùng lão Yến vương phi mới có thể thuận lợi đến đất phong của Yến vương.
Đất phong của Yến vương là một cứ điểm quan trọng, thường xuyên bị kẻ thù phương bắc quấy nhiễu. Sau khi lão Yến vương đến đất phong thì nơm nớp lo sợ. Ông vẫn biết lòng nghi ngờ của vị huynh trưởng đối với mình vẫn chưa tiêu tan, nếu như biên quan lại xảy ra vấn đề gì, ông phụ trách đóng quân ở phương bắc sẽ là người đầu tiên bị chỉ trích. Ngay trong hoàn cảnh khó khăn này thì Cố Huy Ngạn được sinh ra. hắn vừa ra đời đã được phong làm thế tử phủ Yến vương, sau này phải bảo vệ toàn bộ vương phủ, thậm chí là cả phương bắc đất phong của Yến vương.
Dưới loại hoàn cảnh này lớn lên, Cố Huy Ngạn cũng không có thời gian nghĩ đến sở thích cá nhân lẫn mẫu người lý tưởng của mình là gì. hắn từ nhỏ chính là vì sự tồn vong của phủ Yến vương mà trưởng thành. Vào năm Cố Huy Ngạn mười lăm tuổi, biên quan báo nguy, lão Yến vương ốm yếu không cách nào xử lý được, Cố Huy Ngạn chỉ có thể tự mình nhập ngũ. Khi hắn tiếp xúc với quân sự thì lộ ra thiên phú kinh người, năm hai mươi tư tuổi, Cố Huy Ngạn chỉ huy trận đầu tiên lấy ít thắng nhiều mà phản kích, lấy ba ngàn thắng hai vạn, một trận thắng trọn vẹn. Chiến báo đưa đến kinh thành, vua Thế Tông ngồi trên ngai vàng lớn tiếng hô tốt. Đến tận bây giờ, phủ Yến vương bởi vì công tích của Cố Huy Ngạn mới thay đổi cục diện bị nghi kỵ năm nào, dần dần được hoàng gia coi trọng. Sau đó Cố Huy Ngạn quanh năm chinh chiến khôngngừng, không những trấn thủ biên quan, mà đôi khi còn đi tới đất phong của các phiên vương khác để bình loạn. Bởi vậy Cố Huy Ngạn cũng trở thành chất tử được Thế Tông nể trọng nhất.
Sau này Mục Tông đăng cơ, trong kinh thành thay máu toàn bộ. một triều thiên tử mộttriều thần. Thế nhưng việc này cũng không ảnh hưởng lắm đến Cố Huy Ngạn. Mà vua Mục Tông rất có hảo cảm đối với vị đường huynh đệ tuổi trẻ lại thiện chiến này, được trọng dụng dưới hai triều quân vương, quyền thế của Yến vương như tuyết cầu càng lăn càng lớn mạnh. Chờ đến Kiến Chiêu những năm cuối, nội bộ triều chính rối ren, hậu cung lẫn hoạn đảng thi nhau làm loạn, Cố Huy Ngạn đã thành con át chủ bài cần vương của vua Mục Tông.
Nửa đời của Cố Huy Ngạn ở trên lưng ngựa, thời gian thuộc về mình cũng không có nhiều, mà người để cho hắn ấn tượng thì càng ít. Những lúc trong quân đội nhàn rỗi, Cố Huy Ngạn phải giải quyết những việc lặt vặt. Khi có thời gian nhiều hơn thì lại trở về chăm lo cho mẹ già là lão Yến vương phi, không những thế còn phải chú ý hướng đitrong kinh thành, làm gì có thời gian nghĩ đến sở thích cá nhân với các loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt chứ.
Dường như cuộc đời của hắn từ lúc mới sinh ra đã đầy những mục đích tính toán, khi còn bé chịu đựng học hành khắc nghiệt là vì kế thừa vương phủ, thời niên thiếu tòng quân là vì bảo hộ đất phong của Yến vương, thời thanh niên nam chinh bắc chiến là vì ngai vàng của quân vương. Đến bây giờ, khi hắn vừa mới bước vào tuổi trung niên, thậm chí còn phải phụ tá ấu chúa, chống đỡ toàn bộ vương triều.
Gần như cả cuộc đời đều là những chuỗi ngày lặp đi lặp lại đến cứng ngắc, cả thế giới quanh đi quẩn lại chỉ là hai màu trắng đen, một tiểu cô nương hoạt bát như Lâm Vị Hikhông thể hiểu được cũng là điều dễ hiểu.
Chờ lấy lại tinh thần, Cố Huy cười thầm chính mình. đã mấy chục tuổi rồi mà còn giống như mấy tiểu tử choai choai bị sắc đẹp mê hoặc. Dáng vẻ của Lâm Vị Hi bây giờ tựa như một con mèo Ba Tư đang thu lại móng vuốt, bộ lông trắng như tuyết, ngơ ngác lại hiếu kỳ. Lòng bàn tay Cố Huy Ngạn ngứa ngáy, rất muốn sờ mái tóc dài mềm mượt như nhung kia. Sau đó hắn lại nghĩ bây giờ mình đã cưới nàng, không cần thiết phải kiềm chế như trước để tránh hiềm nghi nữa. Nghĩ như vậy, Cố Huy Ngạn liền đưa tay ra vò tóc của Lâm Vị Hi.
Lâm Vị Hi đang rất chú tâm chờ nghe được đáp án của Cố Huy Ngạn, cuối cùng pháthiện đối phương không có chút ý tứ trả lời nào, ngược lại còn cười vò tóc của nàng. Lâm Vị Hi không thể nhịn được nữa tránh đi, nghiêm mặt nói: "Yến vương, ta khôngphải tiểu hài tử đâu."
Cố Huy Ngạn toại nguyện sờ đến khi cô mèo Ba Tư nhà mình cáu kỉnh, vừa lòng thỏa ý, mỉm cười gật đầu với nàng: "Ta biết."
Lại là loại thái độ này, Lâm Vị Hi tức giận. Rốt cuộc nàng ở trong mắt Cố Huy Ngạn là gì vậy? Thời gian trước Cố Huy Ngạn sủng nàng đến nỗi muốn gì được nấy, duy nhất có một lần làm trái ý Lâm Vị Hi chính là lúc vào kinh thành đến ở phủ Yến vương. Sau này thậm chí Lâm Vị Hi đề xuất yêu cầu quá đáng hơn, ngoại trừ ngày đầu tiên Cố Huy Ngạn tức giận, ngày thứ hai khi nàng bị bệnh nhắc lại, hắn vẫn thuận theo ý của nàng, lấy lễ chính thê để cưới nàng.
Lâm Vị Hi không tin lắm danh chấn thiên hạ Yến vương dễ dàng
bị người khác uy hiếp như vậy. Nàng đối với Yến vương mà nói, cuối cùng là cái gì đây?
Lâm Vị Hi chẳng biết tại sao lại nhớ lại lời Bốc ma ma vừa nói lúc nãy, Thẩm vương phi và Yến vương mới là phu thê ân ái thực sự. Lâm Vị Hi tranh thủ thời gian trở lại đề tài lúc nãy: "Vương gia, chàng có những thói quen gì trong sinh hoạt hàng ngày? Mỗi người đều có những sở thích đặc biệt, ta sợ ta tùy tiện sắp xếp, lại làm rối loạn cuộc sống hàng ngày của chàng."
"không sao." Cố Huy Ngạn nói "Nàng cứ tùy theo ý thích của mình mà sắp xếp. Ta cũng không kén chọn cái gì cả."
Lâm Vị Hi bất đắc dĩ: "Vương gia, chàng không cần để ý đến mặt mũi của ta. Giữa vợ chồng luôn có sự thỏa hiệp với nhau. Nếu như ta xâm phạm không gian riêng tư của chàng, chàng có thể nói với ta. Ta mặc dù nhỏ nhen, nhưng cũng không đến nỗikhông thể nói đạo lý đến trình độ này."
Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi cười khẽ: "Khó có khi nào nàng cũng tự nhận mình như vậy."
Lâm Vị Hi cong môi nũng nịu: "Vương gia."
Cố Huy Ngạn chỉ có thể nhịn cười, nhưng nhìn thấy bên trong ánh mắt long lanh y nguyên ý cười dạt dào của Lâm Vị Hi, thì lại nói: "Ta nói là thật. Lúc chiến tranh điều kiện khó khăn, nào có thể bắt bẻ yêu cầu không gian riêng tư được. Nàng thích cái gìthì cứ chuẩn bị là được rồi, ta cũng không có ý kiến gì đâu."
Lâm Vị Hi có chút giật mình: "thật sự là không phải chàng khách khí với ta?"
Cố Huy Ngạn đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng của Uyển Nguyệt: "Vương gia, vương phi, cơm đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Ý cười trong mắt Cố Huy Ngạn lập tức giống thuỷ triều rút xuống, hắn đứng lên, đưa tay kéo Lâm Vị Hi: "đi thôi, trước dùng bữa đã."
Bàn tay Cố Huy Ngạn rất thành thạo mở ra trước mặt nàng, Lâm Vị Hi thụ sủng nhược kinh, lập tức nàng ngẩng đầu nhìn Cố Huy Ngạn một chút, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay của hắn. Cố Huy Ngạn nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Lâm Vị Hi, hơi dùng lực một chút liền kéo đến gần bên mình.
Lâm Vị Hi nàng có chút choáng váng. đã lớn như vậy mà chỉ ở thời điểm xuống xe ngựa nàng được nha hoàn đỡ qua, tất nhiên hai cái này không thể so sánh với nhau được. Cho dù ở kiếp trước thành hôn được một tháng, lúc tình cảm giả dối của nàng và Cố Trình Diệu đang nồng đậm cũng chưa từng nhận qua loại đãi ngộ này. Kiếp trước Lâm Vị Hi luôn luôn gặp đường huynh đệ ân cần chăm sóc Cao Nhiên. Những đường huynh đệ này chính là họ hàng của phủ anh quốc công, lần thứ nhất gặp mặtthì bị Cao Hi hấp dẫn, thế nhưng không bao lâu sau, bọn hắn sẽ càng thiên vị Cao Nhiên hơn, mà đối với Cao Hi lạnh lùng cao quý thì cung kính lại xa lánh.
Đều đã đã nhiều năm như vậy, lúc đầu Lâm Vị Hi cũng chấp nhận tính cách khôngthích thân cận người khác của chính mình, giờ phút này đột nhiên được một nam tử, lại là nam tử mà chính mình rất hâm mộ từ thuở thiếu thời lấy lễ tri kỷ mà đối đãi, Lâm Vị Hi không nói được cảm xúc thụ sủng nhược kinh của mình lúc này là gì. Nam nhân rất thích bày ra dáng vẻ quan gia trịch thượng, thậm chí ngay cả khi chỉ có thê tử bên cạnh cũng không hề thay đổi, làm sao có thể ngay trước mặt đông đảo thị nữ lại chủ động đi đỡ thê tử? Nam nhân bình thường còn như vậy, nữa là những thiên chi kiêu tử ở trong hoàng thất đây?
Lúc Lâm Vị Hi ăn cơm không nhịn được vụng trộm ngắm nhìn Cố Huy Ngạn, thật sự là người không thể xem bề ngoài, Cố Trình Diệu nhìn thì ôn hòa lễ độ, phong thái quân tử ngời ngời, nhưng thật ra lại là người vô cùng tuyệt tình. Mà Cố Huy Ngạn quyền cao chức trọng, lạnh lùng nghiêm nghị người lạ chớ gần, ngược lại lại vô cùng cẩn thận chăm sóc. Hôm qua đã dặn dò phòng bếp chuẩn bị canh nóng cho nàng, hôm nay lại rất để ý quan tâm đến nàng nữa.
Lâm Vị Hi yên lặng xúc động ăn xong bữa cơm này. Cơm xong, Cố Minh Đạt từ bên ngoài đưa tới rất nhiều sách cùng văn kiện, đều đặt ở đông phòng bên cạnh. Đông phòng ở bên cạnh có một cửa hướng ra ngoài, có thể không cần qua nội thất cũng có thể trực tiếp ra vào, cho nên được chọn làm thư phòng. Dù sao nơi này là chủ viện của vương gia cùng vương phi, cho dù là hạ nhân của vương phủ, cũng không tiện đi quađi lại phòng khách của vương phi.
Nhưng hôm qua lúc Lâm Vị Hi tới xem, thư phòng ở cạnh đông phòng mặc dù có bày biện giá sách bút mực văn phong tứ bảo, nhưng ở bên trong cũng không có những loại sách như thế này. Nghĩ một chút thì Cố Huy Ngạn có thể ở thư phòng riêng của mình để xử lý công văn, cũng không cần thiết phải chuyển về nội trạch làm gì, cho nên cái thư phòng nho nhỏ này chắc cũng chỉ bày biện cho có mà thôi. Nhưng hôm nay khôngbiết làm sao, Cố Huy Ngạn lại dặn dò hạ nhân đem sách thường dùng của mình để chuyển về nội trạch. Lâm Vị Hi hiếu kì, nhịn không được hỏi: "Vương gia, chàng có chuyện quan trọng phải xử lý gấp sao?"
Nếu không phải thì vì sao đột nhiên lại chuyển đồ đạc làm gì?
"Do kết hôn nên ta có bảy ngày nghỉ, hết bảy ngày này thì lại sẽ không có thời gian rảnh rỗi. Nàng vừa tới vương phủ, chỉ sợ có rất nhiều nơi vẫn chưa quen. Ta cũngkhông thể bỏ mặc một mình nàng được."
Bên ngoài Cố Huy Ngạn nói nhẹ nhàng như không, nhưng trong lòng hắn cũng rất ngập ngừng. Thực sự thì hắn cũng không có nhiều kinh nghiệm để sớm chiều sống cùng một người khác, mà nhất là người đó lại là một nữ tử. Lâm Vị Hi rất cố gắng làmmột thê tử hợp cách, Cố Huy Ngạn cảm thấy hắn cũng nên làm chút gì đó. Ít nhất, hắncũng muốn thực hiện trách nhiệm của một người chồng.
Làm bạn với thê tử của mình, có lẽ đây là điều cơ bản nhất đi.
Lâm Vị Hi nghe thế thì cũng hiểu. thật ra thì Yến vương cũng đang rất cố gắng chiều theo nàng rồi. không riêng gì việc nàng đang cố gắng học tập làm một người thê tử hợp cách, mà Yến vương cũng đang thích ứng với việc có thêm một người khác trong cuộc sống của mình.
Cuộc sống của phu thê với nhau, kỳ thật đã bắt đầu. Lâm Vị Hi đột nhiên tràn đầy ý chí, tâm trạng ủ rũ bởi vì những lời của Bốc ma ma cũng được quét sạch sành sanh. Cố Huy Ngạn phối hợp như vậy, Lâm Vị Hi cũng lập tức để cho hạ nhân đem công văn sách vở những vật thường dùng của Cố Huy Ngạn mang đến phòng bên cạnh, buổi chiều nàng còn muốn gặp hạ nhân trong phủ, cũng không có thời gian đi ngủ trưa. đãnhư vậy, không bằng phụng bồi Yến vương đọc sách.
Lời editor: Cuộc sống hôn nhân của Cố Huy Ngạn và Lâm Vị Hi đã bắt đầu. sự cố gắng của cả hai người thì mọi người cũng đã biết rồi, mình chỉ muốn nói thêm rằng trong bất kỳ mối quan hệ nam nữ nào, muốn đi lâu dài với nhau thì cả hai phải cùng nhau cố gắng, dung hòa những thói quen của đối phương. một tay làm sao vỗ nên tiếng kêu?